Lúc , điện thoại của Diệp Hi gọi tới.
Thư Tình liền chỉ đường và địa điểm để cô tới.
Mọi nhanh chóng trốn , Quan Cảnh Hành cũng chuẩn bó hoa, giữa phòng. lúc đó, bộ đèn đều tắt.
Diệp Hi bước , thấy xung quanh tối om, chút bất an, nhưng vẫn tiếp. Cánh cửa “két” một tiếng mở , làm cô giật cả .
“Chị Tiểu Tình, chị ở đây ? Chị Tiểu Tình?” – Diệp Hi gọi vài tiếng nhưng ai trả lời.
Cô liền gọi điện cho Thư Tình, cũng ai bắt máy. Đang định về thì bất ngờ, tất cả đèn bật sáng, chiếu rực rỡ cả căn phòng.
Quan Cảnh Hành giữa phòng, trong tay ôm bó hoa hướng dương – loài hoa cô thích nhất. Cả gian phòng trang trí thành biển hoa vàng rực.
Diệp Hi xúc động, mắt ướt nhòe, ngỡ ngàng :
“Anh… đang làm gì ?”
Quan Cảnh Hành bước tới, kéo cô giữa:
“Em từng em thích hướng dương, vì nó tượng trưng cho lặng lẽ dõi theo, giống như em vẫn lặng lẽ dõi theo , chỉ cần từ xa cũng thấy vui.”
“Anh mấy lời làm gì?” – Diệp Hi cố tỏ bình tĩnh, nhắc chuyện cũ.
“Anh ở đây hôm nay, chỉ với em…”
Anh hít một thật sâu, thẳng mắt cô, chân thành :
“Em thể tha thứ cho ? Cho tất cả những gì làm . Anh chúng bắt đầu , em thể cho cơ hội ?”
Câu , Quan Cảnh Hành luyện trong lòng vô , cuối cùng cũng thốt .
Diệp Hi định mở miệng, đưa tay chặn :
“Đừng vội từ chối, hãy để hết.”
Anh sợ nếu bỏ lỡ, sẽ còn cơ hội nào nữa.
“Ngày , cố tình buông tay, cắt đứt quan hệ là để bảo vệ em. Anh trong giới nhiều mắt , những điều tệ hại đó ảnh hưởng tới em.
Từ khi vu khống dùng ma túy, liên tiếp bắt cóc… mới nhận , thể thiếu chính là em.”
Truyện nhà Xua Xim
“Dù em vì mà đối đầu với fan, với cả công ty quản lý – ân tình đó luôn khắc ghi trong tim.”
Anh tiếp lời, để cô xen :
“Anh em thích hướng dương. Từ nay về , nó cũng sẽ là loài hoa thích nhất. Trước là em luôn bảo vệ . Từ hôm nay, hãy để trở thành bảo vệ em. Em thể cho cơ hội ?”
Quan Cảnh Hành quỳ một gối xuống, ôm bó hoa hướng dương, tha thiết cầu xin.
Khung cảnh , Diệp Hi từng tưởng tượng bao . Nay hiện thực mắt, cô thấy ngỡ ngàng, dám tin.
“Anh… thật sự chúng …” – Diệp Hi do dự, dám hết.
“Anh thật sự mong chúng bắt đầu . Đây là điều khao khát nhất.” – Quan Cảnh Hành cô tha thiết.
Diệp Hi cúi mắt, giọng run run:
“Xin … em trả lời thế nào. Cảnh tượng hôm nay, em từng nghĩ tới. ngay từ đầu, từng cho em một câu trả lời chắc chắn. Em vẫn chỉ là đơn phương chờ đợi đầu.
Mà giờ , em dám tin nữa.”
Trái tim cô nhói đau. Lý trí mách bảo đừng vội, để lặp bi kịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-hoac-than-phan-cua-co-da-bi-lo-thu-tinh-hoac-van-thanh/chuong-793-tai-hop.html.]
“Anh sai nhiều lắm. Anh cầu xin em tha thứ, chỉ xin em cho một cơ hội để bảo vệ em.” – Quan Cảnh Hành vẫn quỳ, nhúc nhích.
Thư Tình thấy cảnh đó, rơi nước mắt. thấy tình hình căng thẳng, cô bước kéo Diệp Hi sang một bên. Hoắc Vân Thành cũng kéo Quan Cảnh Hành dậy.
“Em còn do dự ?” – Thư Tình khẽ vỗ vai Diệp Hi.
“Chị Tiểu Tình… em sợ. Em thể âm thầm quan tâm, thể làm thứ vì . giờ, em dám cho một lời hứa.”
Nếu từng tổn thương sâu sắc, Diệp Hi cũng dè dặt đến .
Thư Tình dịu dàng :
“Hôm nay chị gọi em tới, để em gật đầu ngay. Chị chỉ em thấy thành ý của . Một thể trở thành chồng em, điều quan trọng là trái tim đặt ở em .”
Diệp Hi ngập ngừng, gật đầu:
“Em tin chị.”
“Vậy em thể tin thêm một ? Chị đảm bảo, nếu Quan Cảnh Hành giữ đúng lời hôm nay, chị sẽ là đầu tiên dằn mặt .” – Thư Tình nghiêm nghị.
Hoắc Vân Thành cũng khuyên:
“Đừng bỏ cuộc, là thấy trong lòng Diệp Hi còn d.a.o động.”
Quan Cảnh Hành hít sâu, bước tới mặt Diệp Hi:
“Em thể cho ba tháng thử thách. Trong thời gian đó, nếu làm gì khiến em thất vọng, chấp nhận hình phạt.”
Nếu là đây, sẽ bao giờ những lời .
Diệp Hi im lặng lâu, khẽ :
“Được… em đồng ý.”
Mọi đều mừng rỡ. Quan Cảnh Hành ôm chặt Diệp Hi.
“Anh sẽ đăng weibo công khai chuyện của chúng !” – Anh vui mừng đến nỗi cả thế giới .
Diệp Hi từ chối:
“Ba tháng thử thách qua, trong thời gian , quyết định đều sự đồng ý của em.”
Quan Cảnh Hành đành bất lực.
Cuối cùng, hai cũng tái hợp.
Thư Tình vui mừng bạn.
Sau đó, cô và Hoắc Vân Thành trở về nhà. Vài hôm nay Thư Tình bận rộn đến kiệt sức, về tới lăn ngủ.
Còn Hoắc Vân Thành thì vẫn tiếp tục bận rộn trong thư phòng. Công việc công ty vẫn còn hàng đống chờ xử lý.
Mãi đến sáng sớm hôm , mới uể oải vươn vai.
Quay phòng, thấy Thư Tình còn đang say ngủ. Dưới nhà, dì giúp việc chuẩn xong bữa sáng. Anh định gọi cô dậy ăn ngủ tiếp, liền xuống bên cạnh.
Ngắm khuôn mặt còn vương nét ngái ngủ, má tròn , chợt nhận mấy hôm nay để ý kỹ – cô dường như mập lên một chút.
“Tiểu Tình , dậy thôi nào…” – Giọng dịu dàng như mèo.
Thư Tình vẫn im nhúc nhích.
“Dậy ăn sáng hãy ngủ tiếp…”
Dù gọi thế nào, cô cũng phản ứng…