Bà Hoắc, thân phận của cô đã bị lô- Thư Tình & Hoắc Vân Thành - Chương 784: Tôi chưa từng chạm vào cô ta

Cập nhật lúc: 2025-10-05 11:34:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhắc đến chuyện , Tằng Tâm Ái nên lời.

Đôi mắt cô đảo loạn, mở miệng ngụy biện nhưng nuốt ngược trong.

Bây giờ gì với Lâm Nam chẳng khác nào đổ thêm dầu lửa, cô ngốc.

Sau vài giây trầm mặc, Lâm Nam trút hết bực tức, Tằng Tâm Ái dửng dưng đáp:

“Anh trút giận xong chứ? Tôi thể ?”

Thấy phụ nữ dầu muối đều , Lâm Nam cũng phí lời nữa, đến một chữ cũng thèm thêm.

Anh xoay định phòng bệnh, nhưng Tằng Tâm Ái cắn chặt môi, trong lòng oán hận:

là đồ đàn ông bạc tình!

khẽ mắng một câu, trong ánh mắt lóe lên tia tính toán.

Lâm Nam chuẩn đẩy cửa phòng bệnh, nhưng còn kịp, phía bỗng vang lên một tiếng động nặng nề.

Trong lòng lập tức dấy lên dự cảm chẳng lành, đầu thì thấy Tằng Tâm Ái ngất xỉu đất.

“Bác sĩ! Bác sĩ!”

Lâm Nam hoảng, hiểu chuyện gì xảy .

Anh vội vã chạy phòng gọi bác sĩ, bác sĩ thấy Tằng Tâm Ái bất tỉnh ngoài hành lang, lập tức dừng việc kiểm tra cho Vu Na.

Ngày hôm đó, bác sĩ đề nghị Vu Na nên ở viện quan sát thêm hai ngày, vì cảm xúc của cô định, thường xuyên ảnh hưởng đến thai nhi – đây mới là vấn đề lớn nhất.

Còn về Tằng Tâm Ái, cô hai y tá đưa phòng cấp cứu.

Khoảng một tiếng , đúng lúc Vu Na làm xong thủ tục nhập viện thêm hai ngày, vị bác sĩ khi nãy bước phòng.

Lần ông để khám cho Vu Na.

Thấy Lâm Nam luôn ở cạnh Vu Na rời nửa bước, bác sĩ hiệu ngoài chuyện riêng.

Hai một một rời phòng bệnh, Vu Na mơ hồ đoán điều gì.

Đứng bên cửa sổ hành lang, bác sĩ hạ giọng, chậm rãi thông báo:

“Lâm , Tần tiểu thư tỉnh , hiện đang ở phòng bên cạnh, chỉ là…”

“Chỉ là gì?”

Nghe giọng điệu nửa úp nửa mở, Lâm Nam đoán chắc Tằng Tâm Ái bám lấy buông, khi còn định giở trò tống tiền?

Bác sĩ ghé sát, cẩn trọng nhỏ:

“Trong quá trình cấp cứu , chúng phát hiện ngoài ý – Tần tiểu thư đang mang thai, thai nhi đến bảy tuần.”

“…”

Lâm Nam thì c.h.ế.t lặng, kinh hãi đến nỗi một lúc lâu câu nào.

Anh ngừng vài giây, lập tức nhận bác sĩ ý ngầm nhắc nhở điều gì, liền cố tỏ bình tĩnh hỏi:

“Cô thai thì liên quan gì đến ? Ông thông báo cho nhà cô ?”

Thực trong lòng Lâm Nam rõ như gương: đứa trẻ trong bụng Tằng Tâm Ái khả năng là của .

với một bác sĩ chẳng quen gì, tuyệt đối thể thừa nhận.

Thấy thái độ Lâm Nam chút phản cảm, bác sĩ đổi giọng:

“Không , hiện tại Tần tiểu thư tỉnh , sang thăm cô ?”

Lâm Nam lưỡng lự.

Nếu , tất nhiên đối diện cùng Tằng Tâm Ái về chuyện đứa bé;

Nếu , e rằng sớm muộn gì cũng giấu nổi.

Điều lo hơn cả là Vu Na – việc Tằng Tâm Ái thai khiến cô sốc nặng.

“Được , bác sĩ cứ bận việc , cảm ơn ông!”

Lâm Nam khách sáo cáo từ, trong lòng thấp thỏm bước sang phòng bệnh bên cạnh.

Anh gõ cửa nhẹ, bên trong nhanh chóng vọng giọng yếu ớt của Tằng Tâm Ái.

Dù âm sắc bệnh hoạn dễ khiến đàn ông động lòng trắc ẩn, nhưng Lâm Nam chẳng hề rung động.

Trong chỉ còn sự chán ghét.

Anh bước , liếc qua bộ dạng ủ rũ giường bệnh của Tằng Tâm Ái, ánh mắt liền lảng chỗ khác.

“Cô thế nào?”

Giọng điệu Lâm Nam cứng rắn, lạnh lùng.

Tằng Tâm Ái vốn ôm kỳ vọng rằng sẽ mềm lòng, nào ngờ thái độ còn lạnh hơn .

“Tôi thể thế nào chứ…”

làm bộ khổ, thở dài yếu ớt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-hoac-than-phan-cua-co-da-bi-lo-thu-tinh-hoac-van-thanh/chuong-784-toi-chua-tung-cham-vao-co-ta.html.]

“Tôi cũng ngờ xảy chuyện , nãy bác sĩ thai, cũng bất ngờ.”

Lúc , trong lòng Lâm Nam cực kỳ phiền muộn.

Anh chỉ thương lượng với Tằng Tâm Ái, giữ kín chuyện mang thai.

Ít nhất là tạm thời để Vu Na .

Tốt nhất là cả hai thể thỏa thuận yên , bỏ cái sinh mệnh mới hình thành

cũng sợ Tằng Tâm Ái xúc động, gây ầm ĩ khiến ai ai cũng , nên chỉ thể tính từng bước.

Trong khi Lâm Nam còn đang trầm ngâm, Tằng Tâm Ái giường kiên nhẫn chờ nữa:

“Anh Nam, xem, làm bây giờ?”

Truyện nhà Xua Xim

cố tình diễn vai đàn bà đáng thương, yếu đuối và cô độc.

Tưởng rằng như thể đổi lấy chút thương xót từ .

sự thật trái ngược.

Lâm Nam bực bội đến cực điểm, sợ Vu Na lặng lẽ bỏ viện, liền sốt ruột buông lời thẳng thừng:

“Cô tự lo lấy , tiền thành vấn đề. Nếu bỏ thì nhất đừng giữ !”

Trong lúc tâm phiền ý loạn, buột miệng thốt ý nghĩ thật sự.

Tằng Tâm Ái sững sờ, ngờ vở kịch khổ tâm sắp đặt nhận về kết quả như thế.

Khi Lâm Nam trở phòng, thấy Vu Na đang bên cửa sổ.

Chỉ còn đầy hai tháng nữa là đến ngày sinh, hình cô vẫn gầy gò mảnh khảnh, chỉ bụng bầu nhô cao khiến khác xót xa.

Lâm Nam lặng lẽ vài giây nơi cửa, trong lòng dâng lên nỗi nghèn nghẹn.

Anh khép cửa, bước tới đỡ cô trở về giường.

Vừa vài bước, giọng lạnh nhạt của Vu Na vang lên từ phía cửa sổ:

“Anh lâu thật đấy.”

Nghe , Lâm Nam sững , nghĩ kỹ mới thấy quả thật gần nửa tiếng.

“Anh xem Tằng Tâm Ái một chút, cô tỉnh .”

Lâm Nam dối Vu Na, chuyện cũng chẳng thể giấu .

“Ồ, chẳng trách.”

Vu Na đáp đầy ẩn ý, xoay , mặt cảm xúc bước về giường.

Thấy cô di chuyển, Lâm Nam lập tức ân cần chạy tới đỡ.

Vu Na dường như đoán , liền nghiêng tránh né một cách vụng về.

Ngồi xuống giường, cô cúi đầu, lạnh lùng :

“Anh , sang bên cô , đừng tới đây nữa.”

“Hả?”

Lâm Nam ngẩn , nhưng rõ ràng cảm nhận thái độ của Vu Na đối với ngày càng xa cách.

Vu Na đang giả vờ hiểu, liền thẳng thắn :

“Tằng Tâm Ái cũng sắp làm , chẳng làm cha – nên ở bên cô ?”

Một câu như sét đánh ngang tai.

Lâm Nam như ai giáng một gậy nặng đầu, lòng rơi thẳng xuống vực thẳm.

“Chuyện như em nghĩ !”

Anh theo phản xạ lập tức biện giải.

Thực tế đến giờ, vẫn thể xác định đứa bé trong bụng Tằng Tâm Ái của .

Không loại trừ khả năng đó, nhưng cũng chắc chắn.

mặt Vu Na, dù chỉ một tia hy vọng nhỏ, cũng tuyệt đối sẽ thừa nhận và Tằng Tâm Ái con.

“Anh từng chạm ! Chưa bao giờ!”

Lâm Nam nhấn mạnh từng chữ, cuống quýt giải thích:

“Anh thể thề với trời, hôm đó say đến bất tỉnh nhân sự, chẳng nhớ gì cả, một kẻ say khướt thì thể làm chuyện đó?”

Nghe Lâm Nam vội vàng biện hộ, Vu Na khẽ .

Cô ngẩng cằm, thẳng khuôn mặt đỏ bừng của , lạnh nhạt nhắc nhở:

“Không nhớ nghĩa là xảy .”

“Không, !”

Lâm Nam lắc đầu thật mạnh, cảm xúc cũng bắt đầu mất kiểm soát.

Loading...