Thư Tình sững tại chỗ, cô ngờ Hoắc Vân Thành như .
Một lúc, tâm trạng Thư Tình trở nên khó tả, Hoắc Vân Thành, môi khẽ mấp máy:
“Anh đang cầu hôn ?”
“Nếu cầu hôn, em đồng ý ?”
Hoắc Vân Thành khẽ, dù hai đính hôn, nhưng ngày thực sự kết hôn lẽ còn xa vời.
“Cầu hôn ngay trong cảnh ? Hoắc chẳng lãng mạn chút nào, em sẽ đồng ý .”
Thư Tình bĩu môi, nghiêng đầu dựa lên vai Hoắc Vân Thành, ánh mắt lay động.
Thực , hiện tại Thư Tình cũng ý định kết hôn ngay, lẽ là vì đến thời điểm thích hợp, hoặc vì lý do khác.
Nhìn phản ứng của cô trọn vẹn, Hoắc Vân Thành cúi mắt, hôn lên mái tóc cô.
Anh hiểu Thư Tình, cũng thể tâm tư cô qua biểu cảm, trán khẽ nhíu .
“Thật sự ?”
Cảm nhận giọng vui của Hoắc Vân Thành, Thư Tình giật :
“Không , chỉ là nghĩ đến lúc đó thôi.”
Hoắc Vân Thành đưa tay lên eo cô, gì nữa.
Truyện nhà Xua Xim
Lúc , Hoắc Thiến bước tới, ánh mắt lảng tránh, một lúc mới chậm rãi :
“Vân Thành ca .”
Cô do dự, cuối cùng dò hỏi:
“Anh sẽ xử lý thế nào với … Từ Uyển Nhi?”
Ánh mắt Hoắc Vân Thành lạnh lùng, :
“Có việc gì ?”
Hoắc Thiến ánh mắt làm giật , vội gượng:
“Không việc gì, chỉ tò mò thôi, dù cô cũng hãm hại Thư Tình…”
Nói xong, Hoắc Thiến liếc Thư Tình, nhưng rõ ràng thấy nụ lạnh của cô, như đang nhạo báng sự bẽ mặt của .
“Ừ…”
Trong lòng Hoắc Thiến thấy hãi, may mà cô chỉ kế hoạch của Từ Uyển Nhi, tham gia.
giờ gì cũng vô ích, Hoắc Thiến vội vàng rời vài câu tào lao.
Thư Tình bóng lưng cô, cuối cùng nhịn bật .
Hoắc Vân Thành liếc , Thư Tình vùi lòng :
“Chẳng hiểu một em gái như Hoắc Thiến nhỉ.”
Hoắc Vân Thành đáp, Thư Tình , đoán vẫn vui vì chuyện .
Cô vòng tay ôm lấy cánh tay , khẽ nghịch cổ tay áo:
“Không chứ, giận thật ?”
Hoắc Vân Thành vẫn phớt lờ, Thư Tình nhíu mũi, nhón chân tiến gần:
“Thật sự giận ?”
Cô hỏi nhẹ nhàng, dò xét.
Đột nhiên, Hoắc Vân Thành nắm cằm cô, xoay hôn, như trừng phạt, cắn nhẹ môi Thư Tình, khiến cô rên nhẹ.
“Anh làm gì ?”
Thư Tình vỗ n.g.ự.c , mím môi đau nhẹ.
Hoắc Vân Thành cô, ánh mắt thêm phần trầm mặc.
“Thư Tình…”
Anh khẽ gọi, như đang gọi một báu vật quý giá.
Thư Tình mắt đầy tình cảm, dịu dàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-hoac-than-phan-cua-co-da-bi-lo-thu-tinh-hoac-van-thanh/chuong-594-anh-dang-cau-hon-a.html.]
“Cho em thêm thời gian ?”
….
Tối hôm đó, Thư lão gia bất ngờ gọi điện.
“Lão Hoắc thật nhỏ nhen, chỉ vì tặng quà mừng thọ, mà hờn dỗi với .”
Nhớ cuộc gọi mệt nhọc đó, Thư lão gia khỏi lắc đầu.
Thư Tình mỉm , nghĩ thầm: hai ông lão tuổi cao mà vẫn như trẻ con, tranh đủ chuyện.
“Nghe con mời lão Cố Xuyên?”
Thư lão gia hỏi.
Thư Tình gật đầu:
“Con mời thầy dạy con điêu khắc một chuỗi hạt, tặng Hoắc lão gia làm quà mừng thọ.”
Cố Xuyên chỉ công khai một tử là Lưu Thừa Vũ, nhưng ai cũng Thư Tình cũng là tử, chỉ công bố ngoài.
Thư lão gia gật đầu:
“Chỉ con mới mời lão Cố Xuyên, tử ông sắp tới A thành.”
“Thừa Vũ sắp tới ?”
Thư Tình ngạc nhiên, nhưng nghĩ , thấy Thẩm Giao mời điêu khắc thì ở A thành cũng xa lắm.
“Việc cụ thể cũng rõ, con tự liên lạc là .”
Thư lão gia như nhớ điều gì, nghiêm túc tiếp:
“Con với thằng nhóc nhà Hoắc đính hôn lâu ?”
Thư Tình bối rối, gật đầu.
Ông lão khẽ tặc lưỡi, do dự tiếp, chỉ Thư Tình.
“Ông gì ?”
Thư lão gia hỏi, dừng một lát, mới thốt :
“Con với nó… …”
Lời dừng , ông chỉ hiệu bằng mắt.
Thư Tình chẳng hiểu ông lão ám chỉ gì, chỉ bối rối.
“Ông gì hả?”
“Con với nó … quan hệ ?”
Ông thận trọng chọn từ.
Thư Tình đỏ mặt:
“Ông hỏi làm gì thế?”
Thư lão gia hắng giọng, nhấp , nghiêm túc:
“Có vài chuyện cần lưu ý, hai kết hôn.”
“Vậy ?”
Thư Tình nhíu mắt, kịp hiểu thì…
Hoắc Vân Thành tắm xong, thấy cô cầm điện thoại với nét mặt khó hiểu.
“Sao ?”
Anh tiến , còn ướt sũng nước.
Thư Tình lắc đầu:
“Ông nội gọi cho em.”
Hác Vân Thành vòng tay ôm eo cô, xuống bên cạnh.
“Ông nội nhắn nhủ vài điều.”
Anh đáp nhẹ, nhưng tay bắt đầu lướt cánh tay và lưng cô, hít nhẹ mùi tóc thơm.
Thế nhưng, Thư Tình đột ngột nắm tay , ngăn .