Tiếng ma sát của bánh xe quá chói tai, lập tức thu hút bảo vệ bãi đỗ xe chạy tới.
Chiếc xe thấy liền vội vã rẽ ngoặt, định bỏ chạy.
Lưu Tiểu Ninh lao đến bên Kim Cẩm Nhiên, gương mặt đầy hoảng loạn:
“Cẩm Nhiên! Anh ?”
Cô quỳ xuống mặt , giọng lạc vì nức nở, tay run rẩy đặt lên cánh tay .
Kim Cẩm Nhiên ôm lấy đầu , gắng gượng lên, khẽ lắc đầu:
“Anh .”
Lúc , bảo vệ chạy tới gấp gáp hỏi:
“Có chuyện gì xảy ?”
Trong lòng Tiểu Ninh chỉ nỗi lo cho Cẩm Nhiên, quá mức căng thẳng nên kịp trả lời.
Anh ôm vai cô, trấn an một chút sang bảo vệ:
“Vừa một chiếc xe cố tình lao thẳng chúng . Phiền trích xuất camera giám sát, điều tra biển và chủ xe.”
Nghe , mặt bảo vệ sầm :
“Được, sẽ xử lý ngay.”
“Chúng đến bệnh viện .”
Tiểu Ninh dám chậm trễ, lập tức lái xe đưa Cẩm Nhiên .
“Lúc đó chiếc xe lao thẳng tới, thật sự đáng sợ…”
Trong lúc Cẩm Nhiên phòng kiểm tra, Tiểu Ninh tranh thủ gọi điện cho Thư Tình.
“Ừ, công ty tra , tuyệt đối sẽ bỏ qua hai kẻ đó.” – giọng Thư Tình lạnh lùng.
Thực từ cô manh mối, chỉ xác định. Nay xảy chuyện với Tiểu Ninh và Cẩm Nhiên, coi như chính thức khóa chặt nghi phạm.
Như tiếp thêm dũng khí, Tiểu Ninh hít sâu:
“Chị Tình, nếu bắt đó, nhất định cho em .”
Bọn họ dám làm tổn thương Cẩm Nhiên, cô tuyệt đối tha thứ.
“Cẩm Nhiên thế nào ?” – Thư Tình hỏi.
“Anh còn đang kiểm tra… nhưng lúc nãy đầu đập thẳng cột, em thật sự lo lắm.” – Tiểu Ninh mím môi, gương mặt tràn đầy u sầu.
lúc đó, cửa phòng khám mở . Tiểu Ninh vội cúp máy, nhào tới:
“Sao ? Đầu đau nhiều ? Có nghiêm trọng ?”
Trên trán dán băng gạc, khiến lòng cô thắt .
“Chỉ trầy xước thôi, .” – Cẩm Nhiên xoa đầu cô, dịu dàng trấn an.
Tiểu Ninh nào yên tâm, nắm tay , lật tới lật lui kiểm tra . Phát hiện vết thương phía đầu, sắc mặt cô lập tức sầm xuống:
“Rõ ràng đập mạnh thế , chỉ là xước ngoài!”
Nói cô nhất quyết kéo làm kiểm tra diện.
Cẩm Nhiên bất lực, bế bổng cô đặt xuống ghế hành lang:
“Anh , đừng lo nữa.”
Anh xổm mặt, ngẩng lên cô, môi cong nụ dịu dàng.
Tiểu Ninh cắn môi, hốc mắt đỏ hoe:
“Anh em sợ thế nào … lúc đó nguy hiểm đến mức nào chứ…”
“Đừng nữa, công chúa nhỏ của .”
Cẩm Nhiên đưa tay lau giọt lệ ở khóe mắt cô, ngón tay khẽ vuốt ve má, dịu dàng vô hạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-hoac-than-phan-cua-co-da-bi-lo-thu-tinh-hoac-van-thanh/chuong-580-toi-nao-so-hoac-van-thanh.html.]
Tiểu Ninh áp mặt lòng bàn tay , tham lam lưu ấm:
“Công ty điều tra , em sẽ bao giờ tha cho .”
Trong khi đó, Thư Tình cúp máy, ánh mắt lạnh lẽo màn hình máy tính.
lúc , cửa phòng làm việc vang tiếng gõ.
Cô nhanh tay ẩn hết tài liệu, nhàn nhạt :
“Vào .”
Một thanh niên đẩy cửa bước , dáng vẻ lúng túng, chỉnh kính chào:
“Chào Tổng giám đốc Thư.”
Cô liếc qua, ý bảo mục đích.
“Em ở phòng kế hoạch, mang báo cáo tổng kết tháng đến.” – đưa tài liệu, mắt liếc khắp phòng, cuối cùng dừng cô.
Truyện nhà Xua Xim
“Sao trưởng phòng các tự mang?” – Thư Tình hỏi hờ hững.
Người thanh niên khẽ khựng , lắp:
“À… chị Vương chiều nay mệt, nên nhờ em mang giúp.”
Mọi biểu hiện của đều rơi tầm mắt Thư Tình, nhưng gương mặt cô lộ chút nghi ngờ nào.
“Được, để đó ngoài.”
Anh gật đầu, ngập ngừng:
“Tổng giám đốc, cần em pha cho chị cốc cà phê ?”
Thư Tình chăm chú xử lý văn kiện, chỉ ừ một tiếng.
Khuôn mặt thoáng sáng lên, liền ngoài.
“Còn tưởng lợi hại lắm.” – Thư Tình khẽ nhạt, bấm gọi một điện thoại:
“Đến giúp diễn một màn.”
Chẳng bao lâu, Joseph xuất hiện trong văn phòng.
“Sao, tìm kẻ đó ?” – quanh, tiến gần.
“Đang pha cà phê. Quả thật lâu gặp kẻ nào gan lớn như .” – Thư Tình chống cằm, môi nhếch nụ khinh thường.
“Thảo nào hôm nay cô gọi đến công ty, thì chỉ để mượn làm diễn viên miễn phí.” – Joseph nhướng mày, khẩy.
“Cho dù gọi, cũng ngày nào chẳng chạy tới.” – Thư Tình nhướn mày.
Nghe , Joseph sải vài bước tới gần bàn, ánh mắt long lanh chứa ý :
“Thế cô định suy nghĩ ký hợp đồng với ? Tôi ngại chuyện tình yêu nơi công sở .”
Vì còn chờ “diễn kịch”, Thư Tình hề né tránh. Cô khoanh tay ngả ghế:
“Thôi , thấy chẳng hợp làm diễn viên, sẽ tìm khác.”
Nói , tay cô đặt lên điện thoại. Joseph lập tức ghé sát, định gì đó, nhưng ánh mắt vô tình liếc thấy màn hình máy tính – camera giám sát ngay cửa văn phòng.
Quả nhiên, gã thanh niên đang đó, bưng khay cà phê, dáng vẻ lén lút.
Hai trong phòng liếc . Joseph liền cất giọng cố ý vang thật lớn:
“Tôi chẳng sợ Hoắc Vân Thành !”
Tiếng đủ rõ để ngoài cửa thấy.
Từ camera, họ thấy gã thanh niên giật khựng , ép sát tai cửa lén.
Thư Tình nhướng mắt, lạnh lùng hỏi:
“Anh định làm gì?”
Ngay lập tức, cửa văn phòng bật mở.
Joseph thuận thế chắn ngay mặt cô, từ ngoài trông chẳng khác nào… hai đang hôn .