Thư Tình cau mày, liếc Hoắc Vân Thành một cái:
“Đồ ngốc!”
“Sao, em tối qua chúng xảy chuyện gì ?” Hoắc Vân Thành nhếch môi, giọng đầy trêu đùa.
“Anh mới là mong chứ!” Thư Tình tức giận, khuôn mặt đỏ bừng…
Hoắc Vân Thành trầm, bỗng cúi , môi gần sát tai cô, giọng trầm ấm:
“Em sai, mong, mong…”
Âm thanh … quá quyến rũ.
Thư Tình khỏi đỏ mặt, vội dùng tay đẩy , khẽ ho:
“Anh gì đó ăn sáng chứ? Sao còn đây nữa?”
“Ừ.” Hoắc Vân Thành đáp một tiếng, trêu nữa, xuống lầu.
Cái đàn ông !
Thư Tình Hoắc Vân Thành rời phòng, vội xuống giường, mặc quần áo xong.
Những hình ảnh đỏ mặt tối qua dần hiện lên trong đầu cô, càng lúc càng rõ.
Cô nhớ tối qua Hoắc Vân Thành bế cô lên giường, hôn cô cuồng nhiệt.
… dừng ?
Có cô đủ hấp dẫn?
Cô đang nghĩ gì ?!
Dừng , dừng !
Thư Tình vỗ mặt, hít một thật sâu, xua những cảm xúc rối rắm trong lòng.
Sau khi rửa mặt, cô xuống lầu, thấy bàn ăn sáng đầy đủ, món thích.
giờ Thư Tình thấy thèm ăn gì.
Đầu cô đau như nổ tung.
Truyện nhà Xua Xim
Cô tối qua Bạch Lan cho uống thuốc gì, tác dụng phụ thật khủng khiếp.
Đêm qua qua, nhưng vẫn còn khó chịu kinh khủng.
Thư Tình xoa thái dương, bỗng thấy mắt xuất hiện bàn tay góc cạnh.
Hoắc Vân Thành đưa cốc nước và thuốc cảm cho cô, giọng dịu dàng:
“Ăn chút , uống thuốc cảm.”
Trong lòng Thư Tình bỗng ấm áp.
Vị thiếu gia lạnh lùng bấy lâu, cũng lúc quan tâm, nhẹ nhàng thế .
Mấy ngày qua, Hoắc Vân Thành luôn chăm sóc cô: nhắc uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giờ, giám sát cô dưỡng bệnh.
“Ừ.” Thư Tình nhận thuốc, ngoan ngoãn uống vài ngụm cháo nuốt thuốc.
Thấy cô ngoan ngoãn, Hoắc Vân Thành mỉm , cầm đũa ăn sáng một cách thanh lịch.
Ngay cả việc ăn sáng đơn giản, Hoắc Vân Thành cũng toát phong thái quý tộc, như bẩm sinh là vua.
Thư Tình , khỏi xao xuyến.
“Ngắm đủ ?” Hoắc Vân Thành nhướn mày.
Thư Tình lấy tinh thần, mím môi:
“Hoắc Vân Thành, ăn bánh gương Ngũ Phương Châu.”
Hoắc Vân Thành khựng, môi nhếch:
“Mấy món hợp khẩu vị em ?”
“Đột nhiên em ăn nữa, chỉ ăn bánh gương Ngũ Phương Châu.” Cô cũng rõ đột ngột như , chỉ nhớ ăn loại mềm, dẻo, thơm ngọt .
“Tôi mua cho em, ở nhà chờ .” Hoắc Vân Thành đặt đồ xuống, dậy, khoác áo chuẩn ngoài.
“Đợi .”
Thư Tình giờ, “Bánh gương Ngũ Phương Châu chỉ bán 10 giờ sáng, bây giờ mới 9 giờ, và chỉ cửa hàng ở Tây Thành, kịp cũng sắp đóng cửa .”
Anh dừng , cô:
“Cái em , cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-hoac-than-phan-cua-co-da-bi-lo-thu-tinh-hoac-van-thanh/chuong-282-cai-co-muon-phai-co.html.]
“Ở nhà ngoan chờ .”
Giọng trong trẻo, lạnh lùng vuốt nhẹ trái tim Thư Tình, như lông vũ chạm da, nhột nhột.
Thư Tình ghế, tai vẫn vang vọng câu của Hoắc Vân Thành.
Anh , thứ cô , dù thế nào cũng mặt cô.
Người đàn ông , mặt khác lạnh lùng, khó gần, nhưng lúc riêng tư luôn khiến cô xao xuyến.
Lúc , tiếng điện thoại vang lên kéo cô về thực tại.
Cô xuống, nhận Hoắc Vân Thành vội ngoài, quên mang điện thoại.
Trên màn hình là tin nhắn vi phạm giao thông: vượt đèn đỏ.
Vậy là… liều vượt đèn đỏ để mua bánh cho cô.
Chẳng mấy chốc, tiếng tin nhắn vang lên liên tục.
Trời ơi! Anh vượt bao nhiêu đèn đỏ ?
Anh sợ nguy hiểm ? Không sợ gặp tai nạn ?
Vì một chút yêu cầu của cô, sẵn sàng liều cả mạng sống ?
Trái tim Thư Tình tràn đầy ấm áp.
Cô đến sofa, thảnh thơi xuống, đầu óc ngập tràn gương mặt .
Thực … lẽ giờ cô cũng thử đủ .
Mấy ngày qua, Hoắc Vân Thành cứu cô chỉ một .
Anh đối với cô, chắc là thật lòng .
… Đường Đường thì ?
Mấy ngày nay, Đường Nhược Anh vẫn ở bệnh viện, thỉnh thoảng còn gọi điện cho Hoắc Vân Thành.
Dù Hoắc Vân Thành lạnh lùng với cô , nhưng Thư Tình vẫn thấy khó chịu.
Cô , Đường Nhược Anh chịu buông tha Hoắc Vân Thành.
Chỉ vì Hoắc Vân Thành nhờ vệ sĩ theo dõi, ngăn cô lung tung, nên Thư Tình mới mấy ngày yên .
Thư Tình linh cảm, Đường Nhược Anh –bạch liên hoa sẽ bỏ cuộc dễ dàng.
Có lẽ đang chuẩn chiêu lớn để đối phó với cô.
Một tiếng rưỡi , Hoắc Vân Thành trở về.
“Đây cho em.” Anh bước , đặt hộp gỗ in chữ Ngũ Phương Châu mặt cô.
Biểu cảm vẫn lạnh lùng, nếu tin nhắn, Thư Tình thể tưởng tượng vượt vô đèn đỏ mới mua hộp bánh .
“Cảm ơn.” Thư Tình mắt , xúc động.
Hoắc Vân Thành chỉ hộp, ánh mắt dịu một chút:
“Ăn khi còn nóng.”
Thư Tình mở hộp, bánh gương còn bốc nghi ngút.
Cô nhíu mày, lấy tay gắp một miếng bỏ miệng.
Vị mềm, dẻo, ngọt y hệt như tưởng tượng, Thư Tình lập tức hài lòng.
Ngẩng lên, thấy Hoắc Vân Thành nửa nửa nghiêm cô:
“Ăn chậm thôi.”
Chưa kịp dứt lời, Thư Tình nhanh chóng ăn một miếng nữa.
Nhìn cô ăn ngon lành, ánh mắt Hoắc Vân Thành vô thức dịu vài phần.
“Hôm nay, đây là ăn bánh gương ngon nhất đời em.” Thư Tình mỉm , ánh mắt đầy ẩn ý.
“Vậy ?” Hoắc Vân Thành mỉm nhẹ.
Ý cô là… vì mua, nên ngon nhất?
Thư Tình gật đầu, nhớ gì đó:
“Lần đừng vì mà liều như , vượt đèn đỏ, nếu gặp chuyện, đền nổi mạng .”
Ăn xong miếng cuối, cô thỏa mãn dựa lưng sofa, nhàn nhạt ngước mắt .
Thư Tình trông như một chú mèo lười biếng, đáng yêu vô cùng.
Hoắc Vân Thành động lòng, bỗng cúi sát cô, kìm hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô…