Nếu lặng lẽ theo cô đến C thành, Thư Tình…
Hoắc Vân Thành dám nghĩ tiếp.
Anh liếc xa, con ngựa đất chết, m.á.u loang, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Dẫn xem nào.” – Thư Tình nghiêng thì thầm bên tai :
“Vũ đạo diễn đây là ngựa già, chắc chắn sai. Ngựa già hiếm khi hiếu động như , trừ khi… tiêm thuốc kích thích.”
“Em nghi ngờ ai đó bỏ thuốc?” – Hoắc Vân Thành cau mày.
Anh cũng thấy việc chẳng bình thường chút nào.
Không thể nào trùng hợp đến mức, nào cũng là đạo cụ của Thư Tình gặp vấn đề.
“Ừ.” – Thư Tình gật đầu.
Cô và Hoắc Vân Thành tiến tới gần con ngựa. Thư Tình lật mí ngựa, quan sát lưỡi nó, lòng rõ ràng.
“Quả nhiên bỏ thuốc.” – cô lạnh lùng với .
“Vậy bỏ thuốc là…” – Hoắc Vân Thành trầm ngâm.
Thư Tình nhếch mắt:
“Chắc chắn là kẻ mấy hãm hại !”
Lúc , Thẩm Tuấn Nghiêu cũng gọi chủ ngựa tới.
Chủ ngựa chuyện, vội giải thích:
“Chuyện thật . Tôi sợ xảy chuyện nên nhịn ăn mấy ngày cho ngựa, ngờ vẫn nông nỗi .”
Gương mặt đầy sợ hãi, lo truy cứu trách nhiệm.
Rốt cuộc, hôm nay suýt chút nữa Thư Tình thương, CEO của Star Entertainment, dám chịu trách nhiệm.
Thẩm Tuấn Nghiêu ánh mắt trầm, Thư Tình đầy quan tâm:
“Thư Tình, em định thế nào?”
“Thôi kệ, may mà , thể chỉ là tai nạn.” – Thư Tình xoa thái dương, :
“Xử lý con ngựa , tìm con khác tiếp tục …”
Chưa kịp dứt lời, một lực lớn, nóng rực truyền eo cô.
Chỉ trong tích tắc, Thư Tình phản ứng, Hoắc Vân Thành bế bổng lên.
“Hoắc Vân Thành, làm gì ?” – cô giãy giụa.
“Không nữa!” – cúi phụ nữ trong tay, giọng uy quyền.
Trước ánh mắt sửng sốt của , Hoắc Vân Thành trực tiếp bế Thư Tình .
Khuôn mặt nghiêm túc, lời nào, đặt cô phòng nghỉ.
Anh cẩn thận đặt Thư Tình ghế, đưa cô một cốc nước nóng.
“Không ngờ lực mạnh , mũi tên mở mà b.ắ.n c.h.ế.t ngựa.” – Thư Tình cầm cốc nước, .
Nhớ khoảnh khắc suýt rơi khỏi ngựa, vẫn thấy sợ hãi.
Hoắc Vân Thành lạnh lùng hừ một tiếng, môi khẽ cong:
“Cảnh , em thôi đừng nữa.”
Thư Tình trả lời, quanh, là nhân viên.
“Anh xe đến ?” – cô hỏi.
“Ừ.” – lạnh lùng, môi mím chặt, ánh mắt lộ vẻ hài lòng.
“Vậy lên xe .” – Thư Tình dậy.
Truyện nhà Xua Xim
Hoắc Vân Thành bước dài, bế cô lên xe.
“Sao xuất hiện đột ngột?” – Thư Tình ghế phụ, tựa lưng ghế mềm, má hồng hơn.
Ánh mắt sâu thẳm của dán chặt cô, giọng trầm:
“Anh lo cho em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-hoac-than-phan-cua-co-da-bi-lo-thu-tinh-hoac-van-thanh/chuong-265-mao-hiem-thu-thach-ban-than.html.]
Hóa đoán cô sẽ gặp chuyện.
Thư Tình thở dài:
“Thật cần lo, em cũng đoán sẽ xảy sự cố.”
Lần đạo cụ tác động, nhưng cô thương nặng. Kẻ chắc chắn sẽ tay tiếp.
Vậy cảnh cưỡi ngựa ở bãi săn , chính là cơ hội nhất.
“Em cố tình giả vờ gì, chỉ để dụ kẻ đó lộ diện.” – Thư Tình mỉm , giải thích.
Hoắc Vân Thành xong, gương mặt càng trở nên lạnh lùng.
Anh dậy, đè cô xuống, ánh mắt đen như mực lộ vẻ giận dữ:
“Vậy , em cố tình mạo hiểm?”
“Anh…” – Thấy lo lắng và giận dữ trong mắt , Thư Tình bỗng thấy áy náy.
“Em lúc tới thấy em suýt ngã khỏi ngựa ? Lúc đó lo lắng đến mức nào, thật sự sợ em gặp chuyện!”
Hoắc Vân Thành nghiêm mặt, giọng thấp, ai hiểu nỗi sợ hãi trong đầu lúc đó.
Anh sợ cô gặp nguy hiểm, sợ sẽ bao giờ thấy cô nữa.
Chưa từng thấy Hoắc Vân Thành như .
Thư Tình mím môi:
“Em hứa, sẽ nữa…”
“Còn định ? Cảnh thôi đừng nữa, cũng đừng đóng phim nữa.” – Anh cau mày, giọng quyền uy, cứng rắn.
“Không!” – Thư Tình một mạch từ chối.
“Nếu em từ bỏ đóng phim, sẽ tìm kẻ hãm hại em, quyết định định là đổi.”
Cô ghét cảm giác kiểm soát, Hoắc Vân Thành quyền quản cô.
“ nếu em tiếp tục đóng phim, chỉ tổ làm bản thương. Lần thể đoán , thì ?” – Anh đột ngột giơ tay, bàn tay cứng cáp nắm chặt cánh tay cô, ánh mắt sắc lạnh.
“Đó là việc của em! Anh quyền hỏi!” – Cánh tay đau nhói, Thư Tình cau .
Khuôn mặt vốn nghiêm trọng của Hoắc Vân Thành càng thêm tối sầm.
Cô tách khỏi ?
“Em gì?” – Anh nghiến răng cô, “Nói nữa xem?”
Thư Tình định trả lời, Hoắc Vân Thành cúi xuống, môi chặn ngang miệng cô.
Cô chỉ cảm thấy siết chặt, thể cử động.
Nụ hôn thô bạo, cuồng nhiệt như bão tố, khiến Thư Tình gần như nghẹt thở.
Chẳng qua bao lâu, Hoắc Vân Thành thấy cô khó thở mới nhẫn nại nhả .
“Anh làm gì !” – Thư Tình nhăn mặt, quàng tay chùi môi.
Anh nhăn mặt, ghế lái, đạp ga, đưa cô rời khỏi phim trường.
“Để em xuống!” – Cô cố mở cửa, nhưng cửa khóa.
Hoắc Vân Thành lái thẳng về Thủy Nguyệt Tân Thành.
Xe dừng, Thư Tình mở cửa xuống, ngoảnh đầu, nhà và tự khóa phòng.
Cô dựa lưng cửa, tiếng bước chân bên ngoài, nhưng gõ.
Chỉ vài giây, bước chân dần xa, tiếng cửa đóng vang lên.
Sau một ngày mệt mỏi, cãi với Hoắc Vân Thành, Thư Tình xuống giường.
Chuông điện thoại vang lên.
Cô rút điện thoại, là Anthony gọi.
“Anh, Anthony?” – cô máy.
Anthony đáp từ đầu dây:
“Ada chị, việc chị nhờ điều tra, tìm .”