“Hoắc Vân Thành, chứ?”
Nhìn vết bầm lớn tay , Thư Tình lo lắng hỏi.
Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Anh một nữa vì bảo vệ cô mà thương…
Hoắc Vân Thành dáng vẻ quan tâm của cô, môi nhếch nhẹ, ánh mắt sâu thẳm thoáng ẩn một nụ :
“Vì em thương, đáng giá.”
Lời khiến má Thư Tình ửng đỏ.
Người đàn ông , lúc nào cũng cách chạm đến trái tim cô.
Cô né ánh mắt , lên:
“Em lấy hộp sơ cứu cho .”
Trong cốp xe, Thư Tình tìm hộp y tế, trở bên Hoắc Vân Thành, lấy cồn i-ốt và băng gạc.
“Đưa tay cho em.” – Thói quen khiến giọng cô mềm .
Hoắc Vân Thành đặt tay nhẹ nhàng lòng bàn tay mềm mại của cô.
Thư Tình vết thương hãi hùng tay , mày nhíu .
“Lần , chuyện chắc chắn thì đừng vội lao .”
Cô , dùng bông tẩm cồn lau nhẹ vết thương cho , hành động cực kỳ dịu dàng, đến mức chính cô cũng nhận sự ấm áp trong đó.
Hoắc Vân Thành tựa ghế, tay chống cằm, ánh mắt sâu thẳm chăm chú dõi theo từng động tác của cô.
Nhìn khuôn mặt cô tập trung xử lý vết thương, đôi môi đỏ khẽ mím vì lo lắng cho , trái tim nhói lên từng cơn.
Sau khi sát trùng xong, Thư Tình băng gạc cho vết thương, thở nhẹ :
“Xong , nhưng nên bệnh viện kiểm tra, tránh nhiễm trùng uốn ván, sẽ rắc rối lắm.”
Cô ngẩng đầu , ngờ ánh mắt cô chạm đôi mắt đen sâu thẳm của .
Ánh mắt như ma lực, hút cô .
Thư Tình ngẩn , tay vẫn dừng băng gạc.
Cử chỉ của cô dễ thương đến mức làm Hoắc Vân Thành kìm .
Anh nuốt nước bọt, với tay kéo cô lòng, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô…
Nhìn gương mặt quen thuộc đang ngày càng gần, Thư Tình kịp thời tỉnh khi gần chạm môi.
“Anh làm gì ?!” – Cô đẩy mạnh .
Cô vén tóc qua tai, giọng chút hài lòng:
“Anh thương như thế còn suốt ngày nghĩ….”
Hoắc Vân Thành nhếch môi:
“Đó là vì bên cạnh là em mà.”
Nói xong, áp sát cô nữa.
Thư Tình vội dùng tay đẩy n.g.ự.c :
“Anh đừng tới nữa!”
“Ừ?” – Anh nhướn mày, nửa miệng cô.
Rồi kéo dây an bên cạnh cô, giả vờ vô tội:
“Em đang nghĩ gì? Anh chỉ cài dây an cho em thôi.”
Thư Tình: “……”
Thấy cô mặt mày bừng bừng, Hoắc Vân Thành trêu cô nữa.
Anh trở ghế lái, nổ máy xe, nhưng về hướng bệnh viện.
“Không cần đến bệnh viện, em làm bác sĩ là đủ .” – Anh nghiêng cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-hoac-than-phan-cua-co-da-bi-lo-thu-tinh-hoac-van-thanh/chuong-260-vi-em-anh-bi-thuong-dang-gia.html.]
Trên đường về biệt thự, hai im lặng.
Về đến biệt thự, Thư Tình định phòng nghỉ, thì giọng yếu ớt phía :
“Thư Tình……”
Dừng bước, , cô thấy Hoắc Vân Thành dựa sofa, sắc mặt tái nhợt.
“Anh ?” – Thư Tình lo lắng.
Cô chạy đến, thử tay lên trán .
Không sốt, nóng.
Cô thở phào, xuống, thấy Hoắc Vân Thành nhếch mày cô, môi :
“Anh đói.”
“Vậy em nấu cho .” – Cô nghĩ.
Cô bếp, lo lắng đói quá, làm mì ăn liền, chỉ mất 7–8 phút.
Mùi mì lan tỏa khắp phòng khách.
Thư Tình định bê , giọng nam trầm đầy nam tính phía :
“Ngon quá.”
Hoắc Vân Thành ôm eo cô từ phía , cằm dựa lên vai cô.
“Tránh .” – Cô vẫn quyết liệt đẩy , “Em bê cho ăn.”
“Anh ăn ngay bây giờ.” – Anh dựa bếp, ánh mắt sâu thẳm dõi theo cô.
Cái nóng bỏng khiến Thư Tình ăn mì … ăn cô.
Má cô ửng hồng, thở sâu, cố gắng dẹp những suy nghĩ lạ lùng, đưa đũa cho :
“Của , cẩn thận nóng.”
“ tay thương, cầm đũa , em cho ăn nhé?” – Anh giả vờ đáng thương, nhếch môi.
Thực , thương vì cứu cô, tay bất tiện.
Nếu cô từ chối, liệu quá vô ơn ?
Thư Tình mím môi, gật đầu:
“Được thôi.”
Cô cầm bát mì bằng một tay, đũa một tay gắp từng sợi, thổi cho nguội đưa .
Hoắc Vân Thành ăn hợp tác, vài lượt là sạch bát.
“Ăn xong , nghỉ .” – Cô đặt bát xuống, mày mệt.
Hôm nay bận rộn quá, cô chỉ nghỉ ngơi.
ngay lập tức, một lực mạnh tấn công eo cô, khiến cô rơi lòng Hoắc Vân Thành.
Anh đặt cô dựa bếp, ôm chặt, cho cô động đậy.
“Anh làm gì ?” – Cô nhíu mày, thẳng mắt .
Truyện nhà Xua Xim
“Biết mà còn hỏi.” – Anh cúi sát tai cô, giọng trầm.
Hơi ấm từ khiến má cô hồng lên, tim đập nhanh.
Chưa kịp ngẩng đầu, môi áp xuống.
Lần , nụ hôn dịu dàng, thử thách ranh giới của cô.
Thư Tình giật , chân trượt, vô thức ôm eo .
Hành động khích lệ , nụ hôn nhẹ nhàng lập tức chuyển thành cuồng nhiệt.
Anh đặt tay lên eo cô, nhấc cô lên, cho cô bếp.
Anh cao lớn áp sát cô, hai tay giữ đầu cô, cho cô động.
Nụ hôn mạnh mẽ tràn ngập, Thư Tình chỉ cảm thấy thở khó nhọc, tim đập rộn ràng…