Bờ môi khẽ chạm môi Thư Tình.
Khoảnh khắc hai môi chạm , Hoắc Vân Thành thoáng ngừng thở.
Đôi môi cô, mềm mại, ngọt ngào, dù vẫn còn nóng rực vì cơn sốt, nhưng hương vị vẫn như trong ký ức, quen thuộc và đẽ đến mức khiến tim loạn nhịp.
Anh cứ thế hôn lấy cô, hôn đến thiên trường địa cửu.
… .
Truyện nhà Xua Xim
Bây giờ cô còn đang bệnh.
Điều quan trọng nhất là cho cô uống thuốc, để dị ứng sớm qua , hạ sốt mới là điều cần thiết nhất.
Hoắc Vân Thành nén trái tim đang cuồng loạn, hít sâu một , lưỡi nhẹ nhàng tách đôi môi khép chặt của Thư Tình, đem thuốc nước trong miệng truyền miệng cô, dùng môi ngăn , cho cô nhổ .
“Ưm…” Thư Tình thấy khó chịu, nhưng thể tránh , đành theo phản xạ nuốt xuống hết.
Thấy cô chịu nuốt thuốc, Hoắc Vân Thành mới khẽ thở phào. Quả nhiên cách hiệu quả.
Anh tiếp tục như , ánh mắt sâu thẳm mang theo cưng chiều, từng ngụm từng ngụm cho cô uống đến khi hết sạch chén thuốc.
“Đắng quá…” Thư Tình động uống xong, khẽ lè lưỡi, theo bản năng l.i.ế.m nhẹ môi.
Chỉ một động tác nhỏ , khiến lòng Hoắc Vân Thành dậy sóng, ánh mắt thoáng chốc bùng lửa nóng rực.
Trong đầu là cảnh – nụ hôn, vị ngọt, thở quyện hòa…
Dù lúc cô đầy vết dị ứng xí, trong mắt , cô vẫn sức hấp dẫn trí mạng.
Bởi vì yêu cô.
Anh yêu Thư Tình, vì nhan sắc khuynh thành, mà chính là vì con cô – thông minh, tự tin, bình thản… điểm đều khiến rung động.
Cảm giác , cả đời Hoắc Vân Thành từng .
Cả đời , chỉ nhận định một phụ nữ .
Anh sẽ dùng hành động để khiến Thư Tình một nữa yêu , đồng ý gả cho .
Đời đời kiếp kiếp, yêu thương cô, bảo vệ cô, nắm tay cô đến bạc đầu.
Hoắc Vân Thành khẽ nâng bàn tay Thư Tình, đưa lên môi, dịu dàng hôn khẽ, ánh mắt chứa đựng sự ôn nhu mà từng dành cho ai khác.
“Thư Tình, em sẽ thôi.” – giọng khàn khàn, trầm thấp.
“Ừm…” Thư Tình khẽ rên, dựa n.g.ự.c .
Cô vô thức cảm nhận bờ môi mát lạnh của thật dễ chịu, liền đưa má cọ môi , như một con mèo nhỏ tìm ấm.
Hành động khiến Hoắc Vân Thành mất kiểm soát.
Anh giữ lấy gương mặt cô, chủ động cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng …
Sáng hôm , bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ len qua cửa sổ chiếu khiến Thư Tình khẽ nheo mắt.
Cô dụi dụi mắt, chậm rãi mở – đập mắt là gương mặt tuấn mỹ đến mức khiến nghẹt thở của Hoắc Vân Thành.
“Thư Tình, em tỉnh ?”
Anh cạnh giường, cả đêm chợp mắt, chỉ vì lo lắng cho cô. Giờ phút thấy cô tỉnh , trong giọng lộ rõ sự vui mừng.
“Hoắc Vân Thành? Sao ở trong phòng em?” – Thư Tình ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-hoac-than-phan-cua-co-da-bi-lo-thu-tinh-hoac-van-thanh/chuong-251-ca-doi-nay-anh-chi-nhan-dinh-thu-tinh.html.]
Ánh mắt sâu thẳm của khóa chặt lấy cô, giọng khàn thấp:
“Hôm qua em dị ứng, còn phát sốt. Anh yên tâm, nên ở trông em.”
“Dị ứng? Phát sốt?”
Thư Tình chau mày, ký ức dần dần về – hôm qua là buổi lễ khai máy phim Hậu Cung Phong Nguyệt, khi cô và Thẩm Tuấn Nghiêu đang trả lời phỏng vấn thì bất ngờ phát bệnh, phóng viên vây hãm, may mà Hoắc Vân Thành xuất hiện, đưa cô rời …
Sau đó thì… ký ức mơ hồ.
“Em thấy ?” – Hoắc Vân Thành cô, thấy khuôn mặt cô đỡ hơn nhiều, thuốc của bác sĩ Hòa Hồng Vĩ quả thực hiệu nghiệm.
Thư Tình lúc mới cảm nhận, cơ thể vẫn ngứa, nhưng những mảng đỏ giảm rõ rệt.
“Em đỡ nhiều .” – cô , khẽ – “May mà hôm qua , cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” – Giọng trầm xuống – “Chỉ cần em bình an, mới yên lòng.”
Đối diện ánh mắt sâu thẳm , những lời , tim Thư Tình khỏi ấm áp lạ thường.
Cô rõ gương mặt tuấn tú của mang theo chút mệt mỏi, viền mắt khẽ thâm.
“Anh… chẳng lẽ cả đêm ngủ, đây trông em?”
“Ừ.” – Anh gật đầu nhàn nhạt.
Rồi cầm lấy lọ thuốc đặt bên cạnh, đổ một viên đưa cho cô:
“Đây là thuốc bác sĩ Hà kê, hiệu quả. Em uống , hôm qua uống một , hôm nay đỡ hẳn.”
“Là… hôm qua cho em uống ?” – Thư Tình nhận viên thuốc, ngập ngừng hỏi.
Hoắc Vân Thành nhướng mày, ánh mắt sâu xa, khóe môi nhếch nhẹ:
“Nếu thì còn ai?”
Thư Tình viên thuốc lớn trong tay, bất giác nhớ mơ hồ cảnh đêm qua – ôm cô, hôn cô, còn ngột ngạt đến mức cô gần như thở nổi…
Khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng.
“Thư Tình, mặt em đỏ thế?” – Hoắc Vân Thành nheo mắt, nụ mơ hồ.
“Có lẽ… sốt vẫn hẳn lui hẳn thôi!” – Cô lắp bắp.
“Thật ?” – Anh khẽ, ánh mắt lấp lánh. Anh rõ, sáng sớm đo nhiệt độ, cô hết sốt. Vậy thì… cô đang hổ?
Thì , tối qua cô mất ý thức.
Thấy đầy ẩn ý, Thư Tình vội lườm một cái, xuống giường định lấy lọ thuốc mỡ tự chế.
Dù thuốc bác sĩ hiệu quả, nhưng dùng thêm thuốc của cô sẽ mau khỏi hơn.
Vừa dậy, Hoắc Vân Thành ấn trở giường.
“Anh làm gì ?” – Cô nhíu mày.
Anh cúi , chống tay hai bên vai cô, gương mặt tuấn mỹ sát gần:
“ hỏi em. Em còn bệnh mà định chạy lung tung? Bác sĩ dặn em nghỉ ngơi. Nghe lời, yên.”
Nhìn gương mặt tuấn mỹ kề sát, trái tim Thư Tình đập loạn, khuôn mặt nóng rực.
Cô hít sâu, khẽ đẩy :
“Anh tránh … đừng ép sát thế …”