Bà Hoắc, thân phận của cô đã bị lô- Thư Tình & Hoắc Vân Thành - Chương 234: Tương tư bệnh, chỉ có em mới chữa được

Cập nhật lúc: 2025-10-05 09:21:29
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy Hoắc Vân Thành như , Thư Tình vội vàng đỡ lấy .

“Để em xem.” – Thư Tình dìu xuống ghế sofa, giọng vô thức mang theo vài phần lo lắng.

Khóe môi Hoắc Vân Thành cong lên:

“Em lo cho ?”

Thư Tình đáp, đưa tay bắt mạch cho .

Mạch tượng của Hoắc Vân Thành bình , gì bất thường.

Chẳng lẽ… đang giả bệnh?

Thư Tình khẽ nhíu mày, lạnh giọng hỏi:

“Rốt cuộc khó chịu chỗ nào?”

“Ở đây.” – Hoắc Vân Thành vẫn chỉ ngực, cố làm vẻ đau đớn.

Thư Tình dậy, rút điện thoại, định bấm :

“Nếu khó chịu, em gọi 120 đưa đến bệnh viện.”

“Em khám cho .” – Hoắc Vân Thành giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, ánh mắt sâu thẳm – “Anh chỉ cần em khám thôi.”

Thư Tình: …

Anh như thế , chỗ nào giống bệnh ?

Rõ ràng là đang giả vờ!

“Được , em kiểm tra , vấn đề gì hết. Mau về .” – Thư Tình mạnh mẽ rút tay .

Hoắc Vân Thành làm bộ ấm ức:

“Anh bệnh mà em còn đuổi ?”

“Anh rốt cuộc bệnh gì?” – Thư Tình hừ lạnh – “Sao em chẳng ?”

Hoắc Vân Thành bỗng bật dậy, cúi cô từ cao, giọng trầm thấp như tiếng đàn cello:

“Bệnh tương tư.”

Ngừng một chút, bổ sung:

“Loại bệnh chỉ em mới chữa .”

Câu quá mức trêu chọc…

Gương mặt Thư Tình ửng đỏ.

“Lười để ý .” – Cô hít sâu, đẩy .

Hoắc Vân Thành cường điệu rên rỉ:

“Tim đau quá… Thư Tình, mau cứu …”

“Anh rốt cuộc thế nào?” – Thư Tình đang giả vờ đau đớn sofa, bất lực thở dài.

Khóe môi Hoắc Vân Thành khẽ nhếch:

Truyện nhà Xua Xim

“Tối nay đây.”

“Tùy .” – Thư Tình thèm so đo.

“Em dìu lên giường.” – Anh đằng chân lân đằng đầu .

Thư Tình trợn mắt:

“Đừng quá đáng.”

“Bác sĩ trách nhiệm chăm sóc bệnh nhân.” – Hoắc Vân Thành nắm chặt cánh tay cô.

“Anh ngủ sofa !” – Thư Tình đẩy ngã xuống bỏ .

Ngay giây , Hoắc Vân Thành bất ngờ dậy, bế bổng cô lên.

“Hoắc Vân Thành, làm gì ?!” – Thư Tình hoảng hốt, cả nhấc bổng, rơi gọn vòng tay .

Mặc cho cô phản đối, Hoắc Vân Thành ôm cô đặt xuống giường, đè lên.

“Buông em !” – Thư Tình giãy giụa.

“Đừng động, để ôm em một lát.” – Anh siết chặt lấy cô.

Cảm giác quen thuộc bao lâu nữa?

Từ khi Đường Nhược Anh xuất hiện, Thư Tình hủy bỏ hôn ước, luôn giữ cách với .

Đôi tay Hoắc Vân Thành mạnh mẽ ôm ghì lấy cô.

Hai lúc dán sát , Thư Tình thoáng ngẩn ngơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-hoac-than-phan-cua-co-da-bi-lo-thu-tinh-hoac-van-thanh/chuong-234-tuong-tu-benh-chi-co-em-moi-chua-duoc.html.]

Cảm giác rung động , bất ngờ ùa về… lẽ, thật từng quên.

Hoắc Vân Thành cúi đầu, kìm nổi mà hôn cô.

Gương mặt tuấn tú quen thuộc càng lúc càng gần, tim Thư Tình đập loạn.

Ngay khi bờ môi sắp chạm má cô, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan bầu khí.

Thư Tình bừng tỉnh, đẩy :

“Điện thoại của .”

Hoắc Vân Thành cau mày, thoáng qua màn hình đặt sang bên.

Khóe mắt Thư Tình liếc thấy cái tên nhấp nháy: Đường Nhược Anh.

Chuông reo mãi ngừng, cuối cùng Hoắc Vân Thành kiên nhẫn nhấc máy:

“Đường Đường, chuyện gì?”

“Thành ca ca, vết thương của em đau quá…” – Giọng Đường Nhược Anh truyền qua sóng điện thoại, mang theo vài phần uất ức.

Hoắc Vân Thành nhíu mày:

“Đau thì để bác sĩ xem .”

em nhớ thể đến bệnh viện thăm em ?” – Giọng Đường Nhược Anh đầy nũng nịu.

Khóe môi Thư Tình cong lên, cô cố tình nghiêng gần sát điện thoại, giọng khẽ mà đầy ám :

“Hoắc Vân Thành, chẳng ôm em ?”

“Anh còn việc.” – Hoắc Vân Thành dứt khoát cúp máy.

Ánh mắt sâu thẳm của dán chặt lên gương mặt Thư Tình, giọng trầm lạnh:

“Thư Tình, em ghen ?”

Thư Tình liếc một cái, lập tức đổi đề tài:

“Chuyện của Đường Nhược Anh, định xử lý thế nào?”

Khóe môi Hoắc Vân Thành khẽ nhếch, giọng điệu lạnh nhạt:

“Thư Tình, em để ý sự tồn tại của Đường Đường. tám năm , chính cô cứu . Cô là ân nhân cứu mạng, thể mặc kệ.”

“Vậy nên, cho dù cô bán Hoắc thị, gán tội lên đầu em, cũng bỏ qua hết ?” – Giọng Thư Tình lạnh hẳn .

Hoắc Vân Thành trầm giọng:

“Chuyện , sẽ mở họp báo làm sáng tỏ, trả trong sạch cho em. Về phần Đường Nhược Anh, sẽ đảm bảo cả đời cô lo cơm áo, chỉ mà thôi.”

“Anh gánh lấy cô cả đời? Hay thật … trong lòng vẫn còn thích cô ?” – Sắc mặt Thư Tình tối .

Hoắc Vân Thành nắm c.h.ặ.t t.a.y cô:

“Thư Tình, đó là món nợ mắc. Năm đó nếu Đường Đường, sẽ Hoắc Vân Thành ngày hôm nay.”

“Anh từng nghi ngờ rằng… Đường Nhược Anh Đường Đường thật sự ?” – Thư Tình nhếch môi hỏi.

Hoắc Vân Thành lắc đầu:

“Trên vai Đường Đường vết bớt hình hoa mai, Đường Nhược Anh cũng . Hơn nữa, chuyện năm đó, cô kể từng chi tiết, sai một chữ.”

Thư Tình trầm ngâm – nhất định điều gì đó đúng.

tự điều tra rõ ràng.

Thực , giữ Đường Nhược Anh ở bên cũng lợi.

“Em nghi ngờ Đường Nhược Anh và Lý Thừa Dương bí mật thể . Việc cô bán Hoắc thị, tuyệt đối chỉ đơn giản là nhằm hại em.” – Thư Tình thấp giọng.

Hoắc Vân Thành siết chặt cô lòng:

“Yên tâm, sẽ cho điều tra.”

Thư Tình thản nhiên gỡ tay , leo xuống giường:

“Anh bệnh nhân ? Nghỉ sớm .”

Hoắc Vân Thành cô, giọng thấp trầm:

“Còn em?”

“Em ngủ sofa.” – Thư Tình bình thản, ôm chăn phòng khách.

Căn hộ là dạng đơn, chỉ một phòng một giường.

Giờ Hoắc Vân Thành cứ khăng khăng chiếm giường, thì Thư Tình chỉ thể sofa ngủ.

Bóng dáng cô dần biến mất nơi phòng khách, ánh mắt Hoắc Vân Thành dần ảm đạm.

Anh nhất định khiến cô sớm bên !

Loading...