Thẩm Tuấn Nghiêu!
Lại là cái tên vang lên trong gian.
Trong lòng Thư Tình, quan trọng đến mức nào chứ?
Nghe đến đó, gương mặt tuấn lãnh của Hoắc Vân Thành bỗng chốc căng cứng, từng đường nét đều phủ kín băng giá. Không khí quanh lạnh xuống mấy phần, khiến đối diện rùng .
Cảm nhận rõ áp lực nặng nề từ đàn ông mặt, Thư Tình khẽ mím môi, định lên tiếng thì bất chợt, tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên.
Cô lấy máy — là cuộc gọi của Thẩm Tuấn Nghiêu.
Bỏ qua gương mặt ngày càng u ám của Hoắc Vân Thành, cô ấn :
— Thẩm Tuấn Nghiêu.
Giọng trầm thấp, trong trẻo từ đầu dây bên truyền đến, như gió đêm lướt qua tim:
— Thư Tình, tan làm ? Anh đang chờ em cổng công ty.
Cô khẽ liếc đồng hồ:
— Em xuống ngay. Đợi em năm phút thôi.
— Ừ. — Anh đáp gọn, dứt khoát.
Cúp máy, Thư Tình thu dọn đồ, đúng giờ tan ca liền chuẩn rời . mới bước hai bước, cổ tay Hoắc Vân Thành siết chặt.
Giọng trầm lạnh như băng:
— Thư Tình, em dám thử xem?
Nỗi kiêu ngạo và tự tin khiến ánh mắt như khóa chặt cô. Trong thâm tâm Hoắc Vân Thành, những gì xảy hôm qua, tin chắc Thư Tình vẫn còn yêu .
Cô bao giờ dứt bỏ — chỉ vì Đường Đường mà kiên quyết xa cách. Nếu , tại cô dồn tâm sức vạch trần thứ mặt ? Hơn nữa, năm xưa chính miệng cô , việc hủy hôn cũng bởi vì Đường Đường.
Chính vì thế, càng tin rằng, trái tim cô vẫn thuộc về . Đêm nay, chuẩn tất cả để một nữa cầu hôn cô.
Vậy mà, con gái , cô dự lễ trao giải của Thẩm Tuấn Nghiêu!
Cổ tay đau nhói, Thư Tình chau mày:
— Hoắc Vân Thành, làm em đau !
Anh thoáng sững, buông lỏng tay theo bản năng. Thư Tình lập tức rút cánh tay, hề đầu:
— Em đây.
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của , cô bước thẳng .
Xuống đến sảnh, chiếc xe sang trọng của Thẩm Tuấn Nghiêu đỗ sẵn cổng tập đoàn Hoắc thị.
— Thư Tình, bên ! — Vừa thấy cô, liền nở nụ nhẹ, bước xuống mở cửa xe.
— Anh đến sớm thế? — Cô khẽ nhướng mày.
— Dĩ nhiên. — Đôi mắt sâu thẳm của dừng nơi cô, mang theo ý vị khó tả — Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong đời , thể để em chờ?
— Vậy thì thôi. — Cô xe, giọng bình thản.
Khi Hoắc Vân Thành xuống đến nơi, mắt chỉ còn thấy cảnh Thư Tình xe Thẩm Tuấn Nghiêu và rời .
Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường, sự khó chịu và phẫn nộ hiện rõ nơi đáy mắt. Người con gái , cuối cùng vẫn theo Thẩm Tuấn Nghiêu. Bao nhiêu tâm huyết chuẩn cho buổi cầu hôn tối nay… phút chốc tan thành mây khói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-hoac-than-phan-cua-co-da-bi-lo-thu-tinh-hoac-van-thanh/chuong-229-le-trao-giai.html.]
Anh vốn định đến dự lễ trao giải , thậm chí ném cả thiệp mời . giờ phút , quyết định trong lòng đổi. Anh nhất định !
…
Xe dừng một tiệm trang phục cao cấp.
Thư Tình ngạc nhiên:
— Sao ghé đây?
— Anh , hôm nay là ngày đặc biệt nhất của đời . — Thẩm Tuấn Nghiêu mỉm , đôi mắt sâu hun hút như điều gì ẩn chứa — Dĩ nhiên, em thật rực rỡ.
Cô từ đầu đến chân. Bộ lễ phục đen may đo vặn, mái tóc gọn gàng, gương mặt điển trai vốn như ánh đèn sân khấu… Cô bật :
— Anh hảo thế còn cần gì nữa?
— Không . — Giọng khẽ thấp xuống, ánh mắt dừng gương mặt cô — Là em.
…
Nửa tiếng , Thư Tình bước .
Chiếc váy hội đỏ rực như ngọn lửa, tôn lên từng đường cong mềm mại, đôi mắt sáng tựa vì . Khoảnh khắc , trong mắt Thẩm Tuấn Nghiêu chỉ còn duy nhất một chữ — kinh diễm.
Đêm nay, cô chính là phụ nữ nhất, rực rỡ nhất.
…
Lễ trao giải tổ chức tại Nhà hát Thánh Quang nổi tiếng thành phố A, tám giờ tối bắt đầu. Thẩm Tuấn Nghiêu đưa Thư Tình đến sớm hai mươi phút, ở hàng ghế khách mời đầu tiên.
Không khí náo nhiệt, truyền thông tấp nập, ánh đèn flash lóe sáng khắp nơi. Trên sân khấu, MC chính là Doãn Tiêu Phong, cũng là bạn của Thẩm Tuấn Nghiêu.
Khi khán phòng dần yên lặng, tám giờ đúng, buổi lễ mở màn. Từng giải thưởng danh giá lượt xướng tên.
— Và bây giờ… là khoảnh khắc mong chờ nhất! — Giọng MC vang vọng khắp khán phòng — Nam chính xuất sắc nhất của năm thuộc về… Thẩm Tuấn Nghiêu!
Truyện nhà Xua Xim
Tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Anh bước lên sân khấu, dáng vẻ trầm , khí chất sáng rực giữa muôn .
— Chúc mừng! — MC nở nụ — Ba năm liên tiếp, Thẩm ảnh đế vẫn giữ vững ngôi vị. Quả thật xứng đáng!
Anh khẽ gật đầu:
— Cảm ơn.
— Anh chia sẻ vài lời cảm nghĩ ?
Thẩm Tuấn Nghiêu đưa mắt về phía hàng ghế khán đài, ánh khóa chặt lấy Thư Tình. Giọng trầm thấp vang lên, từng chữ như khắc lòng :
— Giây phút , chỉ cảm ơn một .
Cả khán phòng xôn xao.
— Người hẳn đặc biệt? — MC gợi mở.
— . — Anh khẽ thở , giọng run rẩy mà kiên định — Khi ở nơi tăm tối nhất, chính cô đưa ánh sáng. Khi gần như gục ngã, cô luôn ở bên cạnh, cho niềm tin và sức mạnh. Không cô , sẽ Thẩm Tuấn Nghiêu của ngày hôm nay.
— Vậy, đó là ai? — MC dồn dập.
Không đáp ngay, bỗng rời khỏi sân khấu. Từng bước một, tiến xuống , giữa ánh dõi theo của hàng nghìn .
Dừng mặt Thư Tình, đôi mắt sâu thẳm của khẽ run. Anh cầm micro, giọng vang vọng khắp khán phòng:
— Người … chính là Thư Tình.