Nụ hôn bất ngờ khiến Thư Tình kịp phản ứng.
Cô cứng đờ , đầu óc trong khoảnh khắc bỗng trở nên trống rỗng.
Vài giây , cô mới hồn .
Hoắc Vân Thành đang làm gì ?!
Bọn họ hủy bỏ hôn ước , giữa cô và Hoắc Vân Thành còn bất kỳ quan hệ gì, là cái gì xâm phạm cô như thế?
Trong cơn tức giận, Thư Tình nghiến chặt răng, cắn mạnh môi .
Cùng với vị tanh mặn của máu, môi truyền đến một cơn đau nhói, Hoắc Vân Thành theo phản xạ buông cô .
Lồng n.g.ự.c Thư Tình phập phồng dữ dội, thở dồn dập vì hổ và phẫn nộ:
– Hoắc Vân Thành, quá đáng lắm !
Sắc mặt trầm như thép, lạnh tỏa từ khiến đối diện khỏi rùng .
Không khí như đông cứng .
Lông mày kiếm nhíu chặt, đường nét tuấn tú căng cứng, ánh mắt hẹp dài khẽ nheo, chăm chú khóa chặt lấy Thư Tình.
Cô… chán ghét sự đụng chạm của đến thế ?
Rõ ràng , khi họ còn bên , cô thích những nụ hôn như thế .
Không qua bao lâu, mới lạnh giọng hỏi:
– Thư Tình, em thật sự đang ở cùng với Thẩm Tuấn Nghiêu?
Thư Tình cau mày.
– Em tuyệt tình hủy bỏ hôn ước cũng là vì Thẩm Tuấn Nghiêu? – Thấy cô im lặng, sắc mặt lạnh hơn vài phần.
Vì Thẩm Tuấn Nghiêu ư?
Ha… rõ ràng là vì Đường Đường! Vậy mà Hoắc Vân Thành còn định đóng vai kẻ hại ?
Thư Tình ngẩng phắt lên, đối diện thẳng ánh mắt băng giá của :
– Hoắc Vân Thành, xin đừng vu khống với Thẩm Tuấn Nghiêu. Vì hủy hôn, chẳng lẽ trong lòng rõ ?
– Anh rõ! – Ánh mắt sâu thẳm thấy đáy, ẩn chứa lửa giận – Em cho , rốt cuộc là vì .
Hôm nay, chính miệng cô đáp án.
Thư Tình khẽ lạnh:
– Đã cố tình giả vờ hiểu, cho rõ đây.
Cô hít sâu, thẳng mắt :
– Lâu , với , nguyên tắc trong tình cảm. Chồng tương lai của tâm ý yêu , trong lòng chỉ .
– Mà thì rõ ràng… trong lòng vẫn luôn yêu Đường Đường.
– Vậy nên em hủy hôn là vì Đường Đường? – Anh nhướng mày, tâm trạng bỗng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Không vì Thẩm Tuấn Nghiêu, mà là vì Đường Đường… Nghĩa là, Thư Tình vẫn còn quan tâm đến ?
– . – Thư Tình gật đầu.
Ánh mắt càng sâu hơn, giọng trầm khàn:
– Nếu , và Đường Đường như em nghĩ, với cô chẳng gì, thì em về bên ?
– Anh nghĩ sẽ tin ? – Khóe môi Thư Tình cong lên nụ mỉa.
– Vì tin? – Anh cô chăm chú.
– Vào ngày đính hôn quan trọng như thế, phớt lờ cảm xúc của , bỗng dưng biến mất, thể liên lạc.
– Tôi tưởng gặp chuyện, phát điên tìm, còn thì ?
– Anh ở bên Đường Đường.
– Rõ ràng, trong lòng , Đường Đường quan trọng hơn nhiều. Hoặc , từ đầu đến cuối, yêu vốn dĩ là cô .
– Đã , hôn ước vốn nên tồn tại càng cần tiếp tục.
Anh khẽ nheo mắt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-hoac-than-phan-cua-co-da-bi-lo-thu-tinh-hoac-van-thanh/chuong-193-anh-chac-chan-co-ay-la-duong-duong-sao.html.]
– Anh hề phớt lờ em. Ngày hôm đó, chẳng nhắn tin cho em, bảo tối sẽ đến đón em ?
Nhắn tin?
Thư Tình sững .
Khi nào nhắn cho cô?
– Tôi từng thấy tin nhắn nào cả. – Cô nhạt.
Anh cau mày. Hôm đó điện thoại hết pin, tin nhắn là Đường Đường gửi.
Vì Thư Tình nhận ? Giữa chừng xảy chuyện gì?
Truyện nhà Xua Xim
Thấy im lặng, Thư Tình lạnh lùng hỏi:
– Hoắc Vân Thành, dám yêu Đường Đường suốt bao nhiêu năm qua? Người luôn nhớ nhung, cô ?
– Anh phủ nhận, cảm giác đặc biệt với Đường Đường, nhưng như em nghĩ. – Anh chậm rãi , giải thích thế nào cho cô hiểu.
là trong lòng , Đường Đường vị trí quan trọng. Anh từng nghĩ cô chính là tìm kiếm, là tình yêu của đời .
khi gặp Thư Tình, dần cô thu hút, cán cân tình cảm nghiêng hẳn về phía cô.
Khi gặp Đường Đường – giờ là Đường Nhược Anh, mới nhận còn rung động. Người ở bên cả đời vẫn là Thư Tình.
Chỉ là, Đường Đường từng cứu mạng . Anh loại vong ân bội nghĩa.
Vì , khi cô đưa yêu cầu, đều đồng ý.
Thư Tình mím môi, gì, nhưng trong lòng lay động.
Lời … liệu mấy phần thật?
– Chuyện của Đường Đường, giải thích xong. Giờ em nên giải thích cho , em và Thẩm Tuấn Nghiêu là gì ? – Nghĩ đến cảnh thấy ở lầu, lòng vẫn nghẹn .
Thư Tình hỏi sang chuyện khác:
– Hoắc Vân Thành, chắc chắn Đường Nhược Anh chính là Đường Đường ?
– Tất nhiên. – Anh đáp ngay.
– Vì chắc chắn như ? – Cô truy hỏi.
Ánh mắt ánh lên tia nghi hoặc:
– Thư Tình, em đang nghi ngờ gì?
Cô mím môi, định thì điện thoại reo.
Anh lấy , cúi – là Đường Nhược Anh gọi.
Nhìn hai chữ “Đường Đường” nhấp nháy màn hình, sắc mặt Thư Tình tối sầm .
Ngón tay thon dài của ấn nút :
– Đường Đường?
Đầu dây bên vang lên giọng hoảng loạn của cô :
– Anh Thành, cứu em! Mau cứu em!
– Em ? – Giọng vô thức mang theo lo lắng.
– Đừng gần… A… Thành, cứu mạng!!! – Tiếng xen lẫn sợ hãi.
– Đường Đường? Đường Đường? Xảy chuyện gì? – Anh dồn dập hỏi.
điện thoại ngắt.
Anh gọi , ai bắt máy.
– Thư Tình, lẽ Đường Đường gặp nguy hiểm, xem. – Ánh mắt trầm xuống cô.
Không chờ cô , sải bước cửa.
Nhìn bóng lưng vội vã rời , trái tim Thư Tình từng chút từng chút chìm xuống.
Vừa mới , tình cảm với Đường Nhược Anh như cô nghĩ.
Vậy mà chỉ cần nhận cuộc gọi của cô , như phát điên lao .
Đây gọi là tình cảm ?
Sự thật bày mắt – trong lòng Hoắc Vân Thành, Đường Nhược Anh vẫn quan trọng hơn cô nhiều…