Cho dù để bảo mẫu cùng thì cũng sẽ khiến già bận rộn tay chân, nhưng nếu hai ông mỗi trông một đứa trẻ thì sẽ vấn đề gì.
Tóm , thể để cha của Hoắc Vân Thành quá mệt nhọc, mà Thư Tình cũng thể để hai đứa nhỏ tách .
Vì thế chỉ thể dùng cách dung hòa , mới là thích hợp nhất.
“Vậy thì quá, cũng đang định gặp gia một , về vốn dĩ ý định đó, ngờ em nhắc .”
“Chỉ là để gia ngày nào cũng ở bên cạnh , ảnh hưởng đến chuyện của ông . Chứ thì vui khi thêm một chuyện cùng.”
Thư Tình với cha của Hoắc Vân Thành rằng cần lo lắng, vì giờ Thư Thủ Nghĩa về hưu .
Mỗi ngày ông chỉ câu cá, dắt chim dạo, chẳng gì bận rộn cả. Giờ hai ông ở bên , làm gì thì cũng tiện.
Dù là đến công viên tập thể dục, giải trí, thì Thư Thủ Nghĩa cũng thể làm hướng dẫn.
Dù thì Thư Thủ Nghĩa vốn rành thành phố .
“Vậy thì quá, ở đây đúng là quen thuộc lắm, cũng đang nghĩ chán ở trong biệt thự thì nên dạo, giờ thì khỏi lo nữa .”
“Các cháu cũng cần bận tâm đến sinh hoạt của chúng . Cứ lo công việc của , còn chúng cũng tự tìm cách để bản bận rộn.”
Hoắc Vân Thành hiểu rằng già nếu rảnh rỗi quá dễ nghĩ ngợi nhiều, đến lúc đó .
Ngược , để quá mệt nhọc, chuyện bận rộn, thì đó mới là lối sống thoải mái nhất.
Nếu dùng một từ chính xác để miêu tả, thì đó chính là “nhịp sống chậm”.
Buổi tối mấy về đến biệt thự, Thư Tình sớm báo cha đến.
Sáng hôm , Thư Thủ Nghĩa dậy sớm, mang theo ít đồ, vì đây là đầu tiên gặp thông gia.
Hai ông gặp chuyện trò niềm nở, cảm giác như quen từ lâu, vì tìm thấy nhiều sở thích chung.
Đặc biệt, cả hai còn chung một niềm yêu thích khác – chính là cùng chăm sóc bọn trẻ. Họ cảm thấy cuộc đời đến giờ đủ đầy, tất cả tình thương đều dành cho cháu, sự hiếu động hồn nhiên của bọn trẻ, tâm hồn họ cũng thấy vui vẻ.
Ban ngày, Hoắc Vân Thành và Thư Tình đến công ty bàn giao công việc.
Họ còn dặn nhà bếp trong biệt thự chuẩn một bàn ăn thật tươm tất buổi tối.
Chiều về sớm, cả nhà cùng ăn cơm, từng món ăn mang lên.
Chỉ qua một ngày, Thư Thủ Nghĩa và cha của Hoắc Vân Thành quen, chẳng còn khách sáo như lúc đầu, ngược giống như bạn bè lâu năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-hoac-than-phan-cua-co-da-bi-lo-thu-tinh-hoac-van-thanh/chuong-1083-doan-vien.html.]
Thư Tình và Hoắc Vân Thành hài lòng, cho rằng sự gắn kết thể khiến cha an tâm ở biệt thự lâu hơn, để họ yên tâm làm việc.
Trong lúc cả nhà náo nhiệt ăn cơm, cha Thư Tình nâng chén :
“Lần đầu tiên ăn cơm đoàn viên thế , cuối cùng gia đình chúng cũng dịp quây quần.
Tôi mong hai đứa con sống hạnh phúc, còn mấy ông già chúng chỉ trêu cháu, sống vui khỏe, làm phiền đến các con.”
Lời của Thư Thủ Nghĩa chân thành, hề khách sáo.
Với già, họ chỉ cần hai điều: một là con cái hạnh phúc, hai là bản giữ gìn sức khỏe, sống an nhàn.
Chỉ cần con cái gia đình yên ấm, sự nghiệp định, thì họ còn gì lo. Còn bản thì sức khỏe, mỗi ngày sống vui, khiến con cái lo lắng, giữ tinh thần thoải mái.
Đó là lối sống mà già luôn hướng tới, cũng chính là trạng thái mà Thư Thủ Nghĩa đang .
Ông hy vọng cha của Hoắc Vân Thành cũng sẽ như , để cả hai cùng giúp con cháu an tâm.
Sau khi cụng chén, cha của Hoắc Vân Thành hiếm khi nâng một ly rượu trắng đầy.
Bình thường ông ít uống, chỉ dịp lễ tết tiếp khách quan trọng mới nhấp một chút.
Lần rót đầy một chén nhỏ.
Truyện nhà Xua Xim
“Trạng thái của hai con bây giờ . Ta chúc hai con sự nghiệp ngày càng phát đạt, cuộc sống vợ chồng hòa thuận hạnh phúc.
Công ty của lo, giai đoạn và em sẽ cùng hưởng thụ cuộc sống, các con cần bận tâm.”
Cha Hoắc Vân Thành uống cạn ly rượu, vợ chồng cũng nâng chén, nhưng để hai ông uống nhiều, chỉ rót chút ít tượng trưng.
Cả nhà vui vẻ ăn cơm, bữa cơm đoàn viên khiến Thư Tình cảm thấy xúc động.
Nếu lúc đầu trong nhà còn ông cụ thì cô cảm nhận sự ấm áp của gia đình.
Giờ tuy ông cụ còn, nhưng vẫn may là cha của Hoắc Vân Thành, để họ tìm cảm giác đó.
Đây mới thật sự là một gia đình đúng nghĩa.
Sau bữa cơm, Thư Tình vui vẻ rửa hoa quả, pha cho hai ông.
Cả nhà quây quần, trò chuyện rôm rả, ai nhắc đến công việc, mà tất cả câu chuyện đều xoay quanh hai đứa nhỏ.
Trước bữa cơm, hai ông bế bồng mãi buông. Đến lúc ăn, hai đứa bé mới ngủ trong vòng tay ông nội.