Bà Hoắc, Thân Phận Của Cô Đã Bị Lộ - Hoắc Vân Thành & Thư Tình - Chương 992: Nỗi buồn lớn hơn cái chết của trái tim ===

Cập nhật lúc: 2025-10-05 11:06:23
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Sầm Tâm Ái rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm, lập tức đến chỗ ở của thuộc hạ.

Khi cô bước , thấy Lâm Chân Chân đang thét, hai chân nhỏ bé bất lực đạp loạn xạ, miệng vẫn còn mút nắm tay nhỏ.

Thấy cảnh , Sầm Tâm Ái cau mày khó chịu: "Các thể cho nó ăn chút gì ? Nuôi một con mèo còn cho ăn thức ăn mèo nữa là!"

Hai thuộc hạ khá bất lực, giải thích với Sầm Tâm Ái: "Không chúng cho nó bú, mà là nó ăn ăn đều , mấy ngày nay đầu chúng sắp nổ tung ."

" cô Sầm, hơn nữa hai chúng là đàn ông độc làm chăm sóc trẻ sơ sinh? Cô vẫn nên xử lý đứa bé càng sớm càng ."

Nghe ý của thuộc hạ là g.i.ế.c Lâm Chân Chân, Sầm Tâm Ái quả thực ý nghĩ .

khi đưa câu trả lời khẳng định, Sầm Tâm Ái một ý nghĩ lóe lên trong đầu.

"Tạm thời đừng g.i.ế.c nó! Tôi nghĩ tự sinh tự diệt thì hơn."

Sầm Tâm Ái cũng tin nhân quả báo ứng, nghĩ nghĩ vẫn làm chuyện đến cùng.

"Tôi định vứt đứa bé ở cửa trại trẻ mồ côi, cứ để nó lớn lên trong trại trẻ mồ côi !"

Hai thuộc hạ thấy Sầm Tâm Ái lạnh tàn nhẫn, mặt thêm vài phần bối rối: "Tại ? Tục ngữ diệt cỏ diệt tận gốc, để một đứa nhỏ phiền phức mà."

"Cái các hiểu ..."

Sầm Tâm Ái đắc ý, tiện tay vỗ mấy cái Lâm Chân Chân đang ngừng, "Đây là nghiệt chủng do Vu Na để , định c.h.ế.t trong tai nạn xe , thì phận của nó là chịu đựng khổ đau đời."

Nói xong, cô trực tiếp bế Lâm Chân Chân lên, an ủi dặn dò thuộc hạ: "Phiền các chăm sóc nó thêm một ngày, đến tối, cứ vứt nó ở cửa trại trẻ mồ côi là ."

Hai thuộc hạ đồng ý một tiếng, trong lòng thầm nghĩ Sầm Tâm Ái quả nhiên là một mỹ nhân rắn độc.

Một tháng , ngày Vu Na xuất viện, cô cùng Ngô Thiên Hợp đến nghĩa trang ở ngoại ô.

Nhìn thấy hai ngôi mộ mặt, ngôi mộ lớn là nơi chôn cất chung của cha , ngôi mộ nhỏ chính là con gái Lâm Chân Chân.

"Cha , Chân Chân..."

Vu Na quỳ gối mộ dậy , nước mắt như chuỗi hạt đứt chảy dài cỏ.

Cô vẫn nhớ cảnh tượng một tháng , lúc đó Lâm Nam cùng, họ cùng chôn cất cha .

chỉ trong thời gian ngắn, Vu Na ngờ con gái cũng chôn cất ở đây.

Một trận hỏa hoạn khiến cô mất cha , đó một vụ tai nạn xe khiến cô mất tất cả.

"Xin Chân Chân, là bảo vệ con, nên ở đây là ."

Vu Na ôm bia mộ con gái nức nở, cho đến khi Ngô Thiên Hợp bên cạnh đỡ dậy.

"Na Na, mỗi đều phận của riêng , dù là đây cũng ngoại lệ."

Ngô Thiên Hợp cố gắng khiến cô lý trí hơn, "Mọi chuyện kết thúc , của em an nghỉ ở đây, bây giờ sứ mệnh của em là sống vì họ, họ cảm nhận thế giới rộng lớn ."

"Em ..."

Vu Na lắc đầu mạnh mẽ, "Em thà ngủ cùng họ lòng đất lạnh lẽo."

Lúc Vu Na vạn niệm câu hôi, khi cha qua đời, cô còn con gái là chỗ dựa tinh thần.

Tuy nhiên bây giờ Lâm Chân Chân c.h.ế.t yểu quá sớm, cô còn tìm thấy ý nghĩa để vực dậy nữa.

Thậm chí Ngô Thiên Hợp thấy ý định tìm c.h.ế.t của Vu Na, trong lúc cấp bách, lập tức dập tắt ý nghĩ đó ngay từ trong trứng nước.

"Tin , cuộc đời em ý nghĩa, còn nhiều ý nghĩa!"

Ngô Thiên Hợp bất chấp Vu Na thích , ôm chặt cô buông, từng chữ từng câu : "Chúng rời khỏi đây, đó bắt đầu , em cứ coi như tái sinh một , đừng sống mãi trong quá khứ."

Vu Na vẫn đồng ý, cô còn yêu Ngô Thiên Hợp nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-hoac-than-phan-cua-co-da-bi-lo-hoac-van-thanh-thu-tinh/chuong-992-noi-buon-lon-hon-cai-chet-cua-trai-tim.html.]

Còn về trái tim Vu Na thuộc về ai, bây giờ xem quan trọng.

Nỗi buồn lớn hơn cái c.h.ế.t của trái tim, sự liên tiếp của những yêu khiến Vu Na mất niềm tin cuộc sống.

"Tôi chúng thể bắt đầu , bây giờ thể và cũng thể."

Đối mặt với sự kiên trì của Ngô Thiên Hợp, Vu Na nhẹ nhàng lắc đầu: "Thiên Hợp, bây giờ coi là bạn, còn chuyện chúng từng là yêu, giống như ngôi mộ mắt, những gì mất sẽ bao giờ sống ."

Nghe thấy thái độ kiên quyết của Vu Na, Ngô Thiên Hợp mặt dày mày dạn, vỗ n.g.ự.c thể hiện bản .

"Ai chúng thể với ?""""Giờ tiền , thể nuôi em cả đời, sẽ làm ăn ngày càng lớn mạnh, sẽ bao giờ khác coi thường nữa!”

Nhìn Ngô Thiên Hợp đầy tự tin, dù Vu Na đau buồn tột độ nhưng vẫn chọc .

“Anh trông buồn quá, tiếc là phúc hưởng.”

Vu Na đáp với vẻ mặt vô cảm, cô quan tâm đến tiền bạc và địa vị mà Ngô Thiên Hợp khoe khoang.

Tiền mất thể kiếm , mất thì thể tìm nữa.

“Không, em phúc!”

Ngô Thiên Hợp kiên quyết , “Từ bây giờ em cứ theo , sẽ cho em cuộc sống sung túc mỗi ngày, chúng sẽ sinh em trai em gái cho Chân Chân, con bé ông bà ngoại chăm sóc, cũng sẽ vui mừng cho em.”

“Đừng điên nữa!”

Thấy Ngô Thiên Hợp hớn hở tưởng tượng về tương lai, Vu Na chỉ lắc đầu thở dài.

Sau đó cô hôn lên mộ cha và con gái, loạng choạng rời khỏi nghĩa trang.

Hiện tại vết thương của Vu Na vẫn bình phục, khi trông cô khập khiễng.

Và Ngô Thiên Hợp thấy Vu Na lưng bỏ , tiếp tục mặt dày theo.

Nửa đêm.

Ngô Thiên Hợp đang ngủ gật ghế sofa, chợt giật tỉnh dậy, đột nhiên phát hiện Vu Na vốn đang nghỉ ngơi giường biến mất.

“Na Na!”

Anh lo lắng gọi một tiếng, sợ Vu Na sẽ tự tử.

Ngay đó Ngô Thiên Hợp hỏi nhân viên khách sạn, cuối cùng thấy Vu Na là khi cô thang máy lên tầng cao nhất.

Nghe , tim đập thình thịch, cầu nguyện Vu Na đừng nghĩ quẩn.

Một chạy đến sân thượng khách sạn, Ngô Thiên Hợp thở hổn hển leo lên, quả nhiên thấy bóng lưng Vu Na đang ngước bầu trời đêm.

Cô chỉ cách mép sân thượng đầy một mét, bất cứ lúc nào cũng thể là ranh giới sinh tử.

Ngô Thiên Hợp dám thở mạnh, cũng dám gọi tên cô.

Từng bước đến lưng Vu Na, Ngô Thiên Hợp đỡ cánh tay cô xuống, phát hiện mặt cô mấy chai bia.

“Ở đây gió lớn, nguy hiểm, chúng về thôi.”

Nghe Ngô Thiên Hợp khuyên nhủ, giọng Vu Na bình tĩnh: “Không, ở đây hóng gió đêm.”

Nói xong, cô mở một lon bia uống một ngụm lớn, tay cầm lon bia ngơ ngác cảnh đêm thành phố.

“Em đang nghĩ gì ?” Ngô Thiên Hợp thăm dò hỏi.

Lúc đoán tâm tư của gặp nạn, bề ngoài vẻ , nhưng ai cô đang kìm nén điều gì trong sự im lặng.

“Tôi đang nghĩ cha và con gái đều khác sát hại, kể cả bản , chỉ là vô tình thoát c.h.ế.t mà thôi.”

Đêm đó Vu Na say rượu, cô Ngô Thiên Hợp dìu về phòng, khi tỉnh thì trời sáng rõ.

Loading...