Thư Tình bướng bỉnh lắc đầu: “Để em tự lái, em thể.”
“Không , lời .” Hoắc Vân Thành trực tiếp bế cô ném cô ghế , đồng thời khóa cửa . Anh lái xe quả thực nhanh, đường vượt bao nhiêu đèn đỏ, quãng đường vốn dĩ mất hai tiếng rút ngắn xuống còn 40 phút, an về đến nhà.
Thư Tình xuống xe liền vội vàng chạy nhà, bước phòng thấy tiếng than ở lầu , cô chút kìm , trực tiếp lao lên tầng hai.
Mở cửa phòng bố , cô thấy bố giường bất động, còn thì bên cạnh cúi đầu . Mấy giúp việc cũng thành hàng, tiếng của họ át cả tiếng của bốn đứa trẻ.
Thư Tình chút dám tin cảnh tượng , chỉ cảm thấy chân nặng trịch, mỗi bước , giống như phía vô cánh cửa đang chặn đường cô.
“Bố con … Tối qua bệnh tình bắt đầu trở nặng, ông cho với con, là sợ ảnh hưởng đến con. Thật ngày sớm nên đến , ông cố gắng chống đỡ…” Mẹ càng càng nức nở, cuối cùng giọng càng lúc càng nhỏ.
Tim Thư Tình như đè nặng bởi hàng ngàn tảng đá, cô bước đến vén tấm vải trắng lên, thấy khuôn mặt trắng bệch của bố, cứ thế yên ở đó như đang ngủ.
Thư Tình quỳ sụp xuống đất, Hoắc Vân Thành cũng quỳ xuống phía cô.
“Bố…”
Tiếng gọi làm tan nát trái tim của những mặt, Thư Tình úp mặt giường, nức nở. Cô cứ nghĩ bố thể chống đỡ lâu, nhưng ngờ mới về nước đầy một tháng trụ nổi.
Giờ đây cô chút hối hận, lẽ nên đưa họ nước ngoài điều trị, vì mù quáng đưa họ về nước.
Mấy ngày nay quá bận rộn, vì điều tra chuyện Hoắc Khiết, vì lấy lợi ích của bản , mà quên sự tồn tại của bố .
Thậm chí còn giận dỗi với họ, Thư Tình càng nghĩ càng thấy uất ức, trong lòng nghẹn .
Mẹ dám cảnh , lặng lẽ bước khỏi phòng, Hoắc Vân Thành theo ngoài.
“Ông là một đáng thương, một gánh vác sự nghiệp gia đình hề dễ dàng. Thư Tình cũng là một đáng thương, từ nhỏ ông ngoại nuôi lớn, khi ông ngoại bệnh thì cũng một tự lập. Nghĩ , lẽ chúng làm cha mắc nợ con bé!”
“Vì , gây thêm rắc rối cho con bé, gần đây con bé nhiều áp lực. Anh ? Con bé giấu tất cả những áp lực đó trong lòng một .”
Đôi khi cha là như , dù bản chịu bao nhiêu oan ức, dù cuộc sống khó khăn đến , cũng tuyệt đối để lộ một phần khổ đau nào cho con cái .
Họ con cái gánh chịu nỗi đau của .
Hoắc Vân Thành hiểu cảm giác : “Cháu sẽ nâng niu cô trong lòng bàn tay, chăm sóc và yêu thương cô , tuyệt đối để cô một .”
Mẹ hài lòng gật đầu: “Khoảng thời gian cũng hiểu về , là một chu đáo. Từ nay về , Thư Tình giao cho .”
Hoắc Vân Thành nghĩ đây chỉ là một sự ủy thác đơn thuần.
Trong phòng, Thư Tình đuổi tất cả ngoài, chỉ còn một cô và bố ở đó. Cô cẩn thận nhớ tất cả chuyện trong suốt thời gian qua, cô ước gì thời gian thể trôi chậm , để cô thêm thời gian bầu bạn.
Thư Tình càng nghĩ càng thấy hối hận, nước mắt cứ thế tuôn rơi, kiểm soát !
Không qua bao lâu, Thư Tình vẫn ở một trong phòng chịu , Hoắc Vân Thành tiến đến gõ cửa.
“Em mở cửa ! Anh ở bên em.”
Trong phòng vẫn im lặng như tờ.
Chỉ thấy tiếng thút thít đơn giản, một lời đáp nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ba-hoac-than-phan-cua-co-da-bi-lo-hoac-van-thanh-thu-tinh/chuong-951-song-than-qua-doi.html.]
Mẹ sắp xếp nghỉ ngơi, Hoắc Vân Thành bưng bát súp nguội ngoài, nửa tiếng, trong phòng vẫn chút động tĩnh nào.
Người giúp việc tiến đến dùng chìa khóa mở cửa phòng, thấy Thư Tình vẫn quỳ ở đó, vội vàng tiến lên đỡ cô dậy: “Cô làm đủ , đừng quá tự trách!”
Thư Tình giống như một con rối điều khiển, lặng lẽ đó, bất động bố.
“Nếu em tìm thấy họ sớm hơn thì .”
Đây là câu Thư Tình nhiều nhất trong ngày hôm nay, cũng là điều cô hối hận nhất.
“Chúng còn bốn đứa con, còn cần chăm sóc! Lấy tinh thần , thăm em!”
Hoắc Vân Thành nhẹ nhàng an ủi, những lời nhẹ nhàng truyền tai cô.
“Mẹ… Mẹ…” Thư Tình lặp lặp trong miệng, chạy thẳng ngoài cửa.
Đến phòng khác, thấy cửa phòng khóa trái, cô vội vàng tìm giúp việc lấy chìa khóa, nhưng đáng tiếc bên trong như thứ gì đó chặn , mở .
“Chuyện gì , chìa khóa mở ?” Thư Tình hoảng loạn, lập tức đập cửa phòng, miệng còn gọi: “Mẹ mở cửa , con gặp .”
Mặc cho Thư Tình ở ngoài gọi thế nào, gõ cửa thế nào, bên trong vẫn ai đáp lời!
Hoắc Vân Thành nhảy từ phòng sang ban công, trèo lên cửa sổ tầng hai. Anh phòng thể từ bên ngoài sang, chỉ là cần tốn chút sức!
Thư Tình cũng theo sân, thấy Hoắc Vân Thành lấy thang: “Có ? Anh tự cẩn thận đó.”
Thư Tình ở giữ thang, cẩn thận dặn dò, mấy giúp việc cũng theo cô ở .
Hoắc Vân Thành nhẹ nhàng leo lên thang, từ hướng ban công nhảy sang bên ngoài phòng , bên trong rèm che , rõ.
Lúc , Hoắc Vân Thành hét lớn xuống : “Lấy cái mỏ lết!”
Người làm lập tức tìm đến, Thư Tình cũng leo lên thang đưa đồ cho .
Hoắc Vân Thành cầm mỏ lết đập vỡ kính, nhưng trong phòng vẫn sáng đèn, khẽ gọi: “Mẹ, còn ở đó ?”
Vẫn ai đáp lời, gây tiếng động lớn như mà bên trong vẫn im lặng.
Thư Tình nhảy , kéo rèm , thấy yên giường và tủ đầu giường đặt một chai thuốc mới uống hết, cô sững sờ.
Mới mất bố, giờ cũng bỏ cô mà .
Thư Tình dám chạm lúc , chỉ thoáng qua chai thuốc.
“Gọi cấp cứu nhanh lên!”
Hoắc Vân Thành hét lớn ngoài.
Chẳng mấy chốc, xe cấp cứu đến, vội vàng đưa ngoài, đồng thời cũng đưa bố ngoài.
Thư Tình lúc còn bận tâm đến mấy đứa trẻ, hai họ theo xe cấp cứu đến bệnh viện, những biến cố liên tiếp xảy trong gia đình khiến cô kịp trở tay.
Xe cấp cứu đưa phòng cấp cứu, còn bố đưa nhà xác.
Hai họ chờ đợi ở cửa phòng cấp cứu, tin tức họ báo cho bất kỳ ai.