Lưu Tiểu Ninh dùng sức tay, trực tiếp đẩy William , hành động làm giật , nhao nhao về phía cô.
"Cô làm gì ?" William lùi mấy bước, lông mày nhíu , đưa tay vuốt ống tay áo nhăn.
"Anh!" Lưu Tiểu Ninh nghiến răng, lạnh lùng William, "Anh ý gì?"
"À?" William ngơ ngác, Lưu Tiểu Ninh đang gì, xòe tay mặt nhân viên xung quanh.
"Tôi làm ? Cô Lưu, cô thể rõ hơn ?"
"Anh ..." Lưu Tiểu Ninh định lời , nhưng chú ý đến ánh mắt của những xung quanh, lời sắp đến miệng trực tiếp nghẹn trong cổ họng.
Câu đó lẽ chỉ cô thấy, cho dù bây giờ cô cũng lẽ ai tin.
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt trêu chọc của William, Lưu Tiểu Ninh trong lòng hiểu rõ, một khi thực sự điều gì đó, cũng sẽ đảo ngược trắng đen thôi.
Nghĩ đến đây, Lưu Tiểu Ninh nắm chặt tay, mặt nở một nụ xin : "Thực sự xin , choáng váng nên vững."
Những xung quanh biểu cảm khác , nhiếp ảnh gia thấy sắc mặt Lưu Tiểu Ninh , đồng hồ tay, cũng nhận chụp liên tục lâu, nên liền lệnh cho nghỉ ngơi một chút.
Lưu Tiểu Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô thở một , William ngang qua cô, để một tiếng hừ lạnh đầy trêu chọc.
Cắn chặt môi , Lưu Tiểu Ninh hít sâu một , cố gắng làm cho cơn giận trong lòng bình tĩnh .
Lúc quản lý tới, khẽ hỏi bên cạnh Lưu Tiểu Ninh: "Có chuyện gì ?"
Nhận lấy chiếc áo khoác do trợ lý đưa choàng lên , Lưu Tiểu Ninh cuối cùng chọn lắc đầu.
Người quản lý vốn còn hỏi thêm điều gì đó nhân viên trường gọi , để Lưu Tiểu Ninh một đến phòng nghỉ.
Thật trùng hợp, Lưu Tiểu Ninh đẩy cửa liền thấy William cũng đang trong phòng nghỉ, khi thấy cô, khóe miệng còn nhếch lên.
Lưu Tiểu Ninh trong lòng căm phẫn, xoay định bỏ , nhưng thấy giọng của William từ phía vọng u ám: "Sao tức giận thế? Giả vờ thanh cao cái gì."
"Ngậm miệng của ." Lưu Tiểu Ninh nhịn , quát William một tiếng.
Dường như ngờ Lưu Tiểu Ninh đột nhiên như , sắc mặt William chút vi diệu, dậy, về phía Lưu Tiểu Ninh.
"Sao, cô Lưu đây là sợ thỏa mãn cô? Hay là cô thích nhiều hơn?"
Những lời như khiến Lưu Tiểu Ninh chỉ cảm thấy ghê tởm, mặt cô hiện lên vài phần tức giận, giơ tay định tát William một cái, nhưng thuận thế nắm chặt cổ tay.
"Anh buông , ghê tởm!" Lưu Tiểu Ninh giãy giụa thoát, mắt hạnh trợn tròn.
"Cô ghê tởm?" William như thấy điều gì thú vị, đột nhiên bật thành tiếng, "Cô một con đĩ còn ở đây lập đền thờ? Thật khiến mở rộng tầm mắt, cô một đêm bao nhiêu tiền, bày cái vẻ ?"
"Anh mới là đồ bán! Anh mà ngậm miệng, sẽ báo cảnh sát!"
Lưu Tiểu Ninh lời của William làm cho mặt đỏ bừng vì nhục nhã, nhưng sức lực nam nữ chênh lệch quá lớn, cô dù cố gắng đến mấy cũng thể giãy giụa thoát .
"Chẳng lẽ cô coi trọng ?"
William dường như nghĩ điều gì đó, khóe miệng nhếch lên một nụ châm biếm, "Cũng đúng, ảnh đế, cũng phú nhị đại của tập đoàn lớn nào, lọt mắt cô nhỉ, khá tò mò, rốt cuộc cô sức hút lớn đến mức nào mà thể khiến hai đó vây quanh cô xoay vòng vòng?"
"Anh là ý gì?" Mắt Lưu Tiểu Ninh đỏ hoe, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-hoac-than-phan-cua-co-da-bi-lo-hoac-van-thanh-thu-tinh/chuong-548-dung-lam-lon-chuyen.html.]
"Tôi chứng kiến, nhưng mà vóc dáng của cô thật sự đấy."
Nói , William dùng sức tay, trực tiếp đè Lưu Tiểu Ninh lên bàn trang điểm, bàn tay lớn bắt đầu trượt lên từ đùi cô.
Lưu Tiểu Ninh chụp hình mặc chiếc váy quá đầu gối, càng khiến William thuận tiện hơn.
"Anh buông !"
Mắt Lưu Tiểu Ninh đỏ hoe, bắt đầu điên cuồng giãy giụa, những ký ức bẩn thỉu vốn cô giấu kín trong sâu thẳm tâm trí bắt đầu cuồn cuộn như sóng dữ, dần dần nuốt chửng lý trí của Lưu Tiểu Ninh.
Tại những chuyện tìm đến cô, tại phận đối xử với như ?
"Da thật trơn, để quyến rũ hai đó chắc tốn ít công sức nhỉ, thể chờ đợi để xem cô những khả năng gì ."
Thấy Lưu Tiểu Ninh càng giãy giụa điên cuồng như , William càng hưng phấn, khỏi nhếch mép .
Thực , những ngôi vẻ ngoài trong sáng như Lưu Tiểu Ninh là gu của , nhưng phản ứng " bắt mà thả" của cô, kích thích ham của .
Tuy nhiên, đúng lúc , cửa phòng nghỉ đá mạnh , William giật , định đầu thì một cú đ.ấ.m mặt.
Thẩm Tuấn Ngôn mặt lạnh như băng, giáng thêm mấy cú đ.ấ.m mạnh William, đưa tay kéo Lưu Tiểu Ninh đang hoảng sợ định thần .
William bò dậy từ đất, sờ vết m.á.u ở khóe miệng, ngẩng đầu thấy Thẩm Tuấn Ngôn mặt.
Anh dường như chút mất hứng khẽ tặc lưỡi một tiếng, xòe tay : "Trả cho đấy."
Nói , nhấc chân định bỏ , cuối cùng thậm chí còn liếc Lưu Tiểu Ninh một cái, Thẩm Tuấn Ngôn bên cạnh thấy , đưa tay nắm chặt cổ áo William.
Đồng tử William co rút , giãy giụa, nhưng nắm đ.ấ.m của Thẩm Tuấn Ngôn giáng xuống.
William đau đớn kêu lên một tiếng, vẻ mặt vô cùng dữ tợn: "Tôi sẽ kiện ! Anh dám đánh ?"
"Anh nghĩ là ai? Tôi dựa cái gì mà dám đánh ?" Thẩm Tuấn Ngôn nhếch mép, nắm đ.ấ.m càng lúc càng mạnh, đau đến mức William nhe răng trợn mắt.
"Đủ ! Thẩm Tuấn Ngôn! Đừng đánh nữa!" Lưu Tiểu Ninh đưa tay kéo Thẩm Tuấn Ngôn , cô khàn giọng, nặn câu từ kẽ răng.
Thẩm Tuấn Ngôn mặt lạnh lùng, đầu Lưu Tiểu Ninh.
"Đừng làm lớn chuyện nữa." Lưu Tiểu Ninh trong lòng chua xót, William đang bò dậy từ đất, vẻ mặt phức tạp.
"Các cứ đợi đấy!" William ôm mặt, gầm lên với Thẩm Tuấn Ngôn và Lưu Tiểu Ninh, chạy khỏi phòng trang điểm.
"Đồ khốn." Thẩm Tuấn Ngôn bóng lưng William, sắc mặt vẫn .
Lưu Tiểu Ninh buông Thẩm Tuấn Ngôn , xuống ghế.
"Đừng sợ, em kể sự việc cho , nhất định sẽ khiến tên khốn yên ."
Thẩm Tuấn Ngôn thấy tiếng Lưu Tiểu Ninh kêu cứu từ bên ngoài phòng nghỉ, ngờ gặp cảnh tượng như , trong lòng tự nhiên lửa giận bốc lên.
Anh đôi mắt cụp xuống của Lưu Tiểu Ninh, giọng cũng nhẹ nhiều.
Tuy nhiên, thấy Lưu Tiểu Ninh lắc đầu, khẽ : "Thôi bỏ ."
"Cái gì?"