Mọi chuyện diễn  quá đột ngột.
 Không ai ngờ Hạ Tinh Tinh  bất ngờ rút  một con dao.
Lưỡi d.a.o sáng loáng, lạnh lẽo, đ.â.m thẳng về phía Thư Tình.
Sắc mặt Thư Tình trầm xuống, cô  định tung chân đá văng con d.a.o thì bất ngờ Hoắc Vân Thành nghiêng , dùng  hình cao lớn của  chắn  cô.
“Nguy hiểm, cẩn thận!” – giọng  trầm thấp, xen lẫn lo lắng và căng thẳng. Một tay  ôm chặt Thư Tình, tay  chụp lấy cổ tay cầm d.a.o của Hạ Tinh Tinh.
Thư Tình    ngờ  lúc  Hoắc Vân Thành  lao  chắn cho cô.
Cô  kịp thu chân , một cú đá trúng ngay  bắp đùi .
Cơ thể Hoắc Vân Thành khẽ lảo đảo, cùng lúc đó lưỡi d.a.o sắc bén sượt qua mu bàn tay , rạch một đường sâu.
“Khụ… a…” – Cơn đau từ cả bắp đùi lẫn mu bàn tay cùng ập tới, khiến  hít mạnh một  lạnh.
Thực      thể bắt  tay cầm d.a.o của Hạ Tinh Tinh, nhưng  ngờ Thư Tình  bất ngờ đá trúng .
Hoắc Vân Thành  phần sững sờ.
“Anh   chứ?” – Thư Tình thấy  nhăn mặt vì đau, vội vàng hỏi.
 Cú đá  , cô vốn dùng  lực để nhắm  Hạ Tinh Tinh.
 Dù  cố gắng thu chân  khi  lao tới, nhưng động tác của  quá nhanh, nên vẫn trúng.
Vết thương  mu bàn tay  đang rỉ máu, trông vô cùng đáng sợ.
“Không .” – Anh cau mày, dùng tay trái ép chặt vết thương, nhưng thực  chỗ bắp đùi  cô đá còn đau hơn nhiều.
“Vân Thành, xin , em  cố ý… Em  ngờ  làm   thương.” – Hạ Tinh Tinh cũng bàng hoàng.
 Sao  thành  đ.â.m trúng Hoắc Vân Thành?
 Rõ ràng mục tiêu của cô  là Thư Tình cơ mà!
 Tại    liều  chắn cho Thư Tình?
“Tất cả đều tại con tiện nhân Thư Tình! Nếu   cô , Vân Thành cũng sẽ   thương!”
“Thư Tình, đồ tiện nhân! Cô hại Vân Thành  thương!” – Hạ Tinh Tinh gào lên, định lao tới gây sự thì bảo vệ  tiếng chạy đến.
“Hoắc tổng, ngài   chứ?” – bảo vệ hỏi dồn dập.
Thư Tình chỉ thẳng  Hạ Tinh Tinh:
 “Cô   đ.â.m Hoắc tổng, mau bắt !”
“Tôi  !” – Hạ Tinh Tinh hét lên,    bỏ chạy.
Thư Tình lúc   còn để ý tới cô  nữa, mà cúi xuống kiểm tra tay Hoắc Vân Thành:
 “Tay   d.a.o rạch, cần khử trùng và cầm m.á.u ngay.”
Anh cắn răng chịu đau, chỉ về phía chiếc xe  xa:
 “Trong cốp xe  hộp y tế.”
“Để em dìu  qua đó.” – Thư Tình thoáng  bắp đùi , trong lòng dấy lên chút áy náy.
 Nếu    cứu ,     thương… Dù thật  cô  hề cần  cứu.
Cô dìu   xe , lấy hộp y tế từ cốp .
 Bên trong  đầy đủ thuốc và dụng cụ sơ cứu.
 Cô mở nắp lọ cồn, dùng tăm bông cẩn thận sát trùng cho .
Cảm giác mát lạnh lan  da, Hoắc Vân Thành chăm chú   phụ nữ  mặt, gần như quên  cơn đau.
Kỹ thuật băng bó của cô thành thạo đến bất ngờ — chẳng lẽ cô còn  y học?
 Người phụ nữ  rốt cuộc còn bao nhiêu điều khiến  ngạc nhiên?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-hoac-than-phan-cua-co-da-bi-lo-hoac-van-thanh-thu-tinh-xgnl/chuong-46-hoac-van-thanh-bi-thuong.html.]
Cô khẽ thổi  vết thương:
 “Có thể  đau,  chịu chút nhé.”
Hơi thở ấm áp lướt qua tay, ngứa ngáy, tê tê,  dễ chịu lạ thường.
 Hoắc Vân Thành chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất trong lồng n.g.ự.c  như  một chiếc lông vũ khẽ chạm, khơi dậy cảm xúc khó tả.
Anh vô thức  nắm lấy tay cô.
 Thư Tình tưởng  sốt ruột, lập tức đè tay  xuống:
 “Đừng động, sắp xong .”
Cảm nhận  ấm trong lòng bàn tay cô, ánh mắt  thoáng mềm   từng .
 Anh trầm giọng:
 “Cảm ơn em, Tình Tình.”
“Tình Tình?” – Cô ngẩng lên đầy kinh ngạc. Đây là  đầu tiên  gọi cô như .
 Một cách xưng hô đơn giản thôi, nhưng từ miệng     chút mập mờ khó .
“Tình Tình, chúng   đây thật sự  từng gặp  ?” – Anh  nghiêng   gần, khóe môi khẽ nhếch.
Khoảng cách giữa hai  gần đến mức  chỉ cần cúi đầu là  thể chạm trán cô,  thở nóng hổi lượn quanh vành tai cô.
 Cách  gọi “Tình Tình”  như chất chứa vô vàn tình ý.
Thư Tình  cứng , khó hiểu  .
 Tại   luôn hỏi những câu kỳ lạ?
 Họ làm  mà từng gặp  ?
Cô nghĩ kỹ , ký ức     hình bóng .
 Lần đầu gặp  là nửa tháng , ở nhà họ Hoắc.
“Đương nhiên là . Em ở quê từ nhỏ, làm  gặp  ?” – cô  nhẹ.
“Vậy …” – ánh mắt  thoáng lộ chút thất vọng.
“Được , đừng nghĩ lung tung. Em  băng xong mà.”
Năm phút , băng bó  tất.
 Vết thương ở tay tuy chảy nhiều m.á.u nhưng chỉ là ngoài da, chỉ cần đến bệnh viện khử trùng kỹ, băng  và uống thuốc kháng viêm là .
  chỗ bắp đùi  đá thì  vẻ nghiêm trọng hơn…
“Em chỉ sơ cứu tạm thôi, vẫn  đến bệnh viện kiểm tra kỹ.” – Thư Tình .
Hoắc Vân Thành  nheo mắt:
 “Em  lái xe ?”
“Biết,  vấn đề.” – Cô gật đầu.
Cô   ghế lái, đạp ga hướng về bệnh viện.
 Anh  ghế phụ, xoa chỗ đùi  đau,  bất chợt trầm giọng:
 “Vừa nãy em đá  làm gì? Định mưu sát chồng ?”
“Gì cơ?” – Thư Tình liếc ,  phần bực bội:
 “Em định đá Hạ Tinh Tinh, ai ngờ   xông  chắn. Nếu   , em  khống chế cô  từ lâu.”
“Vậy ?” – ánh mắt  sâu hơn.
 Cú đá đó  mạnh  chuẩn,  giống chiêu thức một cô gái bình thường  thể tung , đến cả  cũng  tránh .
Có lẽ… vị hôn thê  của  còn là một cao thủ võ thuật?