Hoắc Vân Thành say sưa, đầu óc lâng lâng, mở mắt   thấy một cô gái dáng  xinh    mặt,  thuộc và gần gũi đến lạ.
Anh như  trở về ngày 13 tuổi thuở nào.
Lúc ,  và cô gái  nhốt trong căn phòng tối om, ngoài cửa   canh giữ, trong phòng còn  một con ch.ó sói hung dữ.
Từ nhỏ Hoắc Vân Thành  sợ chó, nhưng cô gái luôn ôm  bảo vệ, dỗ dành:
 “Đừng sợ, chó  đáng sợ , càng sợ nó càng bắt nạt .”
Trong bóng tối, đôi mắt long lanh của cô gái lấp lánh như những vì   trời, chiếu sáng trái tim .
Hai  dựa sát  , yên lặng mà an ủi.
Cô còn trêu:
 “Em xem như cứu   một mạng đấy,  thì   khi  con ch.ó đó dọa c.h.ế.t . Lớn lên   lấy em làm vợ nhé!”
Anh nghiêm túc gật đầu:
 “Ừ.”
Trong men say mơ màng, bóng dáng cô gái hiện  trùng khớp với ký ức ngày xưa.
Hoắc Vân Thành lầm bầm:
 “Đường Đường, em còn nhớ ? Chúng   nhốt trong cái phòng tối . Em  đuổi con ch.ó ,  băng bó vết thương cho …”
Phòng tối? Con chó? Băng bó vết thương?
Thư Tình đột nhiên thấy đầu đau nhức, như  thứ gì đó lóe qua trong trí nhớ nhưng  chẳng thể chộp lấy.
“Đường Đường, em  ,   tìm em suốt bao lâu, giờ cuối cùng   gặp , thật  làm .” Anh lẩm bẩm, nắm tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve môi.
Chính là mùi hương , đúng , là Đường Đường.
Hoắc Vân Thành say đắm :
 “Đường Đường, em thơm quá.”
“Hoắc Vân Thành,  say , buông tay  !” Thư Tình  cứng ,  say như thế cô cũng đành bó tay.
“Không, em  buông!” Anh kéo c.h.ặ.t t.a.y cô, “Đường Đường, đừng rời xa .”
“Thôi  , để em dìu  về phòng nhé.” Thư Tình đành chịu thua,  thể cứ thế quanh quẩn trong phòng khách suốt đêm .
Cô quyết định phát chút lòng , đưa  lên phòng.
Thư Tình cố sức kéo  dậy:
 “Hoắc Vân Thành,  dậy , đừng  lăn  đất thế nữa!”
Ánh mắt  mơ màng, vẫn  phối hợp:
 “Ừ, Đường Đường, em bảo  dậy,  sẽ dậy.”
Thư Tình bất lực:
 “Đường Đường gì mà kỳ cục thế!”
Hoắc Vân Thành cao gần 1m9, dáng  cao ráo vạm vỡ, thuộc loại mặc đồ là gọn gàng mà cởi  vẫn cơ bắp, còn Thư Tình chỉ cao hơn 1m65 một chút, nặng  đến trăm cân.
Dìu  thật sự khá tốn sức.
Anh khoác tay lên vai cô,  hình tựa   cô, gương mặt sát  đầu cô,  ấm tỏa   khuôn mặt cô.
Tiếp xúc gần đến thế khiến Thư Tình  quen.
Hình ảnh nụ hôn cưỡng bức trong nhà vệ sinh  chợt hiện về trong đầu, cô định né sang bên nhưng  cũng theo sát, hai  vẫn dính sát .
Thôi kệ,  tranh luận với  say rượu.
Cắn răng, cô rướn  dìu  lên cầu thang.
Vừa lên đến tầng hai, cô  thở phào thì  tiếng một cô gái hét lên:
 “Các  đang làm gì ?!”
Ngẩng lên, là Hoắc Thiến.
Thư Tình  thèm giải thích, dìu  qua  Hoắc Thiến, tiến thẳng về phòng Hoắc Vân Thành.
“Thư Tình,  !” Hoắc Thiến bước vội tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-hoac-than-phan-cua-co-da-bi-lo-hoac-van-thanh-thu-tinh-xgnl/chuong-34-dang-hien-tron-doi.html.]
Nửa đêm tỉnh giấc  tiếng động trong phòng khách, cô liền  kiểm tra, ai ngờ   khỏi cửa  thấy Thư Tình và Hoắc Vân Thành  mật dìu  lên cầu thang.
Quan sát kỹ mới thấy  say khướt.
Hoắc Thiến  giữ nổi bình tĩnh, từ khi cô đến nhà họ Hoắc lúc bảy tuổi  từng thấy  say.
Bây giờ  say đến thế.
Và còn  Thư Tình dìu nữa.
Chắc chắn là Thư Tình bày trò, cố ý quyến rũ !
Cô kéo Thư Tình:
 “Nửa đêm,  cô  cho   uống say? Cô định lợi dụng    ?”
Thư Tình lạnh lùng  Hoắc Thiến:
 “Tôi là vị hôn thê của  ,   là của , cần gì  cho uống say mới ‘quyến rũ’ ?”
“Cô!” Hoắc Thiến  dập tơi tả, cắn môi theo .
“Anh   cần  dìu.” Thư Tình đáp  đẩy Hoắc Vân Thành về phía Hoắc Thiến, đỡ nhẹ nhàng.
“Anh ơi,    chứ?” Hoắc Thiến vội đỡ lấy , ánh mắt  ngại ngùng  mê đắm.
Thư Tình sững .
Cô hiểu ánh mắt đó  ý nghĩa gì.
Cô từng thấy ở Từ Uyển Nhi và Hạ Tinh Tinh.
Hoắc Thiến cũng thích Hoắc Vân Thành?
 cô    là em họ của  ?
Hai   quan hệ huyết thống cơ mà!
Thấy Hoắc Thiến cẩn thận dìu  lên giường, Thư Tình lắc đầu,  về phòng.
Hoắc Thiến vất vả giúp  cởi giày:
 “Anh  ,  uống nhiều thế?”
Hoắc Vân Thành mở mắt  cô,  lảm nhảm:
 “Em   Đường Đường.”
“Anh  gì cơ?” Hoắc Thiến   rõ, hỏi .
Anh  nhắm mắt, ngủ say luôn.
Ngồi bên giường, cô  khuôn mặt  trai  đang ngủ.
Lúc , nét mặt  mềm mại hơn bình thường, ít nghiêm nghị, nhiều vẻ lười biếng, vẫn quyến rũ đến mức làm   xao xuyến.
 trong lòng Hoắc Thiến  đau nhẹ.
“Anh ơi,    từng  thấy em? Em    chỉ coi em là em họ.” Mắt cô lộ vẻ hụt hẫng.
Cô thích  từ năm mười bốn tuổi, tuổi mới lớn rung động.
 Hoắc Vân Thành chỉ xem cô là em họ, lạnh nhạt với cô.
Thực  cô   em họ ruột, mà là con nuôi.
Ánh mắt mang đầy rung động, say mê và yêu mến, Hoắc Thiến từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn  đàn ông cô thầm thương bao năm.
—
Thư Tình   phòng, phát hiện trong tay   lúc nào  một chiếc cúc áo đính kim cương.
Cô nhận  ngay đó là cúc áo  tay áo vest của Hoắc Vân Thành.
Chắc lúc  nãy lúc tranh giành, cô vô tình làm rơi.
Cô nghĩ   sang phòng  để trả .
Cửa phòng  hé mở, cô nhẹ đẩy thì cửa bật mở.
“Hoắc Vân Thành…”  kịp  hết câu thì cảnh tượng  mắt làm cô sửng sốt.
Hoắc Thiến đang hôn ???