“Thư Tình? Thư Tình!”
 Hoắc Vân Thành ôm lấy cô, vỗ vỗ  mặt cô, “Sao ? Có chỗ nào  thoải mái?”
 Thư Tình cau mày,  rõ là đang  một   trả lời : “Tối quá… đừng … đừng …”
 Tối?
 Hoá  cô sợ bóng tối!
 Trong lòng Hoắc Vân Thành chợt mềm , đột nhiên nhớ  cô bé ngày , cũng sợ bóng tối, mặt tái xanh, co rúm bên cạnh .
 Anh bỗng dưng nảy sinh lòng thương cảm, dịu dàng : “Đừng sợ,   ,  đưa em về nhà.”
 Nghe lời , cơ thể Thư Tình run rẩy  còn dữ dội như , nhưng miệng cô vẫn lẩm bẩm, Hoắc Vân Thành   rõ, lúc  chỉ vội đưa cô rời khỏi nơi đó.
 Trên đường ,     an ủi: “Không  , đừng sợ,   ở đây.”
 Đặt Thư Tình lên ghế phụ, thấy cô còn nắm chặt vạt áo , Hoắc Vân Thành liền cởi áo khoác trùm lên  cô.
 Nhìn cô lúc  yếu ớt khác hẳn ban ngày, trong lòng  trào dâng cảm giác tội  sâu sắc.
 Nếu  lưu  điện thoại cô trong máy, nếu lúc đó thấy tin nhắn thì  lập tức gọi cho cô .
 May mà   đến, nếu  để cô một  ở đây qua đêm   sẽ xảy  chuyện gì.
 Hoắc Vân Thành bế cô  phòng, lau mồ hôi  trán cô, chuẩn  rời  thì quần   cô níu chặt.
 Anh  , thấy Thư Tình ngủ  yên, mặt tuy  bớt tái nhợt nhưng vẫn còn xanh xao.
 Anh đưa tay định lấy tay cô , ai ngờ cô nắm chặt kéo  lòng.
 “Đừng … ở  với em  …”
 Giọng cô run run,   vẻ lãnh đạm như  khi mà như đang làm nũng,  đáng yêu.
 Ngước  , Hoắc Vân Thành trong đầu hiện lên hình ảnh cô bé ngày .
 Ngay từ ngày đầu gặp cô,   thấy cô  giống cô bé đó, giờ   càng thấy đúng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ba-hoac-than-phan-cua-co-da-bi-lo-hoac-van-thanh-thu-tinh-xgnl/chuong-14-co-ay-so-bong-toi.html.]
 Do dự một lúc, cuối cùng   đành rút tay  mà  xuống bên giường.
 Ánh mắt dịu dàng  Thư Tình,  bỗng nghĩ, nếu vị hôn thê của  là cô bé ngày đó thì   mấy,  nhất định sẽ trân trọng cô suốt đời, bên cạnh cô trong mỗi đêm tối khiến cô sợ hãi, chỉ tiếc là…
 ...
 Khi Thư Tình tỉnh dậy thì trời  sáng rõ.
 Cô  quanh ngơ ngác, còn thắc mắc làm   về  đây, thì gặp ánh mắt của Hoắc Vân Thành, đồng thời nhận   vẫn đang nắm tay .
 Cô vội buông ,  dậy: “Sao   ở đây?”
 Nói  câu đó, cô  đoán  chuyện gì.
 Hôm qua, điện thoại cô gần hết pin  tắt nguồn, tình trạng   tệ, gần như ngất ,  thể gọi điện, đành mượn chút ý thức cuối cùng gửi tin nhắn cho .
 Thấy Hoắc Vân Thành mặt mày mệt mỏi, mắt đỏ ngầu rõ ràng  ngủ đủ, cô ngại ngùng vuốt đầu .
 “Là  đưa  về , cảm ơn … nhưng   còn ở trong phòng ?”
 Dù  đưa cô về, nhưng đưa xong  về chứ nhỉ,  cần  ở  nguyên đêm như  ?
 Hoắc Vân Thành trở  vẻ mặt lạnh lùng thường ngày: “Đêm qua ai níu tay   cho , quên  ?”
 “...”
 Thư Tình càng ngại hơn: “… nhưng… lúc đó   tỉnh táo,  tỉnh mà,   thể nhân lúc  ngủ say mà buông tay.”
 “Vậy  chăm sóc em cả đêm cũng sai ?”
 “Tôi…   ý đó.” Chỉ là cô thấy hành động của  khác thường,  giống phong cách  giờ.
 Hoắc Vân Thành mặt  khó coi, hối hận tối qua  nên  bụng mà ở  bên cô.
 Anh lạnh lùng : “Đừng nghĩ nhiều,chỉ   em gặp chuyện gì nữa,    giải thích  với ông nội thôi,   vì em, đừng tự làm quá lên!”
 Dù lời   khó , nhưng Thư Tình thở phào nhẹ nhõm, đó mới là  thật sự.
 Cô liếc  một cái: “Vậy là  nghĩ nhiều ,  làm gì cũng  bao giờ tự làm quá lên !”