Ánh trăng nuốt trọn bí mật - 5
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:02:04
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
9.
"Khuôn mặt của chúng ta cũng đã được thay đổi. Từ giờ trở đi sẽ không ai nhận ra chúng ta nữa."
Hóa ra gã ta đã nghĩ đến bước này khi phẫu thuật thẩm mỹ cho tôi.
Hứa Hà buông tôi ra, đi bật đèn.
Tôi thấy gã ta đeo găng tay cao su.
Thấy tôi bối rối, gã ta liền giải thích: “Đeo vào để xử lý, sẽ không bị bẩn”.
Nói xong, hắn đẩy Trần Hằng rơi khỏi giường, đặt xuống đất, kéo vào nhà vệ sinh.
Một âm thanh kim loại chói tai làm gián đoạn chuyển động của gã ta. Chúng tôi cùng nhìn xuống đất.
Đó là con d.a.o mổ mà gã ta đã dùng để g.i.ế.c người!
Nghĩ đến cảnh hắn g.i.ế.c người, tôi vẫn sợ hãi lùi lại hai bước.
"Đừng sợ, Khả Khả, nhặt nó lên cho ba."
Hứa Hà quay người tiếp tục kéo thi t hể vào nhà vệ sinh, không quan tâm đến thứ đồ rơi ra ngoài.
Đây là một v ũ k hí giếc người.
Tôi nhặt nó lên mà tim đập nhanh như trống trận.
Nhìn vào t.h.i t.h.ể trong nhà vệ sinh, gã ta khéo léo đặt tứ chi của t.h.i t.h.ể nằm thẳng.
Đôi mắt của Trần Hằng vẫn luôn nhìn chằm chằm, với vẻ mặt c.h.ế.t chóc.
Một cảm giác buồn nôn ập đến, tôi đặt tay lên khung cửa, nôn khan, cả người vã mồ hôi.
“Khả Khả, con vẫn có thể chịu đựng được chứ?”
Hứa Hà cởi găng tay, bước tới đưa tay vuốt dọc lưng tôi.
Gã ta đau khổ nói: "Được rồi, đi thôi."
Tuệ Lâm hay cười😁
Tôi vô thức hỏi: “Để đó sao, không xử lý nữa?”
“Ba nghĩ chúng ta nên giải quyết chuyện này như thế nào?”
Sắc mặt Hứa Hà lập tức trở nên u ám.
Tôi sửng sốt, lập tức lắc đầu: "Không..."
Nhưng cơ thể tôi lại từ từ lùi lại một cách thành thật.
"Thật sự không biết sao? Khả Khả, con đã biết những gì..."
Hứa Hà từng bước một đến gần tôi, ánh mắt dần trở nên hung dữ.
Tôi áp lưng vào cửa, giơ con d.a.o mổ về phía gã ta và hét lên: “Anh đừng qua đây!”
"Khả Khả, con bị sao vậy?"
Tôi cau chặt mày, lạnh lùng nói: “Đừng giả vờ nữa, Hứa Hà.”
"Không phải Trần Hằng g.i.ế.c chị tôi Kẻ sá t nh ân thực sự chính là anh!"
Tôi nhìn chằm chằm vào gã ta: "Anh chỉ đang nói dối tôi."
Gã ta ngừng diễn, sự dịu dàng trên khuôn mặt biến mất, lộ ra một nụ cười nham hiểm tột cùng: "Nhưng làm sao em biết là anh làm? Trần Hằng nói anh ta đã xử lý thi thể, em nên coi đó là anh ta."
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính mắt tôi đã nhìn thấy.”
Đêm đó, chị tôi ép tôi uống sữa từ rất sớm.
Chị ấy rất hung dữ ngày càng giống ba tôi.
Tôi cảm thấy khó chịu nên nhân lúc chị không để ý đã đổ hết sữa đi.
Trước khi tôi kịp ngủ, chị ấy đã đứng dậy và bước ra khỏi cửa.
Do một sự trùng hợp kỳ lạ nào đó, tôi đi theo chị, cảm thấy cảnh tượng này có vẻ quen quen.
Không ngờ chị tôi lại sang biệt thự bên cạnh, ba tôi cũng ở đó.
Tôi ghen tị.
Và sau đó.
Tôi nghe chị tôi nói: “Em đã báo cảnh sát rồi. xin anh hãy đi đi, buông tha em và Khả Khả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/anh-trang-nuot-tron-bi-mat/5.html.]
Hóa ra sau khi Hứa Hà g.i.ế.c ba tôi vào sáu tháng trước, gã ta đã thay thế ba tôi và thực hiện công việc phẫ u thu ật th ẩm mỹ.
Sau khi phẫ u thu ật th ẩm mỹ cho những người phụ nữ đó, gã ta đã gia m c ầ m họ, rồi liên hệ với người ta để b án với giá cao.
Chị gái nghĩ Hứa Hà thực sự yêu mình nên đã g.i.ế.c ba để bảo vệ chị.
Vì vậy chị ấy cũng muốn giúp đỡ gã ta và để gã ta ở lại với chúng tôi mai danh ẩn tích. Nhưng chị không ngờ rằng Hứa Há đã gi am giữ những người phụ nữ đó trong biệt thự của mẹ tôi.
Không có sự kiểm soát của ba, chị gái tôi đã bị thu hút bởi thế giới đầy màu sắc bên ngoài và không hề nhận nha Hứa Hà là một gã nguy hiểm.
Cho đến khi mỗi đêm, thỉnh thoảng tôi và chị ấy nghe thấy những tiếng động lạ phát ra từ biệt thự bên cạnh. Lúc chị tôi phát hiện ra, chị đã trực tiếp gọi cảnh sát.
Trong thâm tâm chị ấy vẫn cảm nhận được Hứa Hà rất yêu mình nên đã không đành lòng muốn gã ta nhanh chóng rời đi. Nhưng gã ta không thèm đắn đo đã dùng d ao cắ t cổ chị gái tôi.
Trần Hằn được giao nhiệm vuj phi tang cái xác.
Trần Hằng hỏi gã ta: “Ông cũng muốn bánn Khả Khả sao?”
Gã ta trả lời: “Con bé cần phải giúp tôi đối phó với cảnh sát. Ngoài ra, nó cũng là một người hữu dụng”.
10.
Ở dưới sự giám sát của họ tôi đã sống trong nơm nớp lo lắng.
Ý tưởng muốn bỏ trốn sẽ chỉ càng chếc sớm hơn.
Tôi đang chờ cơ hội để giếc hai người cùng một lúc.
***
"Cho nên, em cố ý đưa vật kia ra xúi giục anh giếtc Trần Hằng."
Hứa Hà nhìn tôi bằng cặp mắt như đại bàng.
Tôi ngẩng đầu lên mỉm cười: “Ừ, nếu không làm thế này thì làm sao tôi sống sót được?”
Mộng du, chiếc kẹp tóc màu đỏ của chị gái đều là giả.
Khoảnh khắc tôi rơi khỏi ống nước, tôi đã cố tình cho anh ta nhìn thấy chiếc kẹp tóc màu đỏ của chị gái mà tôi lấy từ biệt thự bên cạnh.
Điều đầu tiên gã ta sẽ nghĩ đến là tại sao Trần Hằng lại đánh rơi nó một cách bất cẩn như vậy.
Chiếc kẹp tóc đó là do gã ta đưa, nếu cảnh sát đột nhiên tới, nhất định sẽ coi gã ta là kẻ giếc người.
Mặc dù gã ta đúng là kẻ giếc người thật.
Tôi chậm rãi tháo lớp băng ra: "Anh không hề phẫu thuật cho tôi. Anh nói với Trần Hằng rằng tôi sắp được giao, lừa anh ta về, sau đó... giếc anh ta."
Ba ba ba…
Hứa Hà vỗ tay tán thưởng nói: "Em thông minh hơn chị gái mình rất nhiều, nhưng vậy thì sao?"
"Anh chính là bác sĩ phẫu thuật hàng đầu, Em cho rằng chỉ cần một con d a o bé tẹo đó mà có thể giế c được anh?”
Khi nói, Gã ta càng cười to hơn và đôi mắt trở nên hung dữ giống như ma vương đến từ địa ngục.
Anh lại đeo găng tay cao su vào: "Được rồi, đừng lãng phí thời gian. Khi em chếc, anh sẽ để em và Trần Hằng ở cùng nhau, sau đó từ từ... từng chút một, tan ra..."
"Sao em không ngoan ngoãn giống như chị em? Có lẽ anh sẽ giữ em ở đây lâu hơn."
Tôi cười: “Tôi không phải chị, cũng không ngốc.”
Tay Hứa Hà dừng lại, trên mặt tôi không có vẻ sợ hãi mà gã ta muốn nhìn thấy, cũng không có ý bỏ chạy trong khi cánh cửa lại ở ngay phía sau.
Gã ta nhìn chằm chằm vào con da o mổ trong tay tôi, ngoài cái này ra, tôi không còn v ũ khí nào khác.
"Ồ, chỉ một chút nữa thôi..."
Đang cười nửa chừng, gã ta bắt đầu lảo đảo, cảm thấy chóng mặt.
Gã lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng tỉnh táo: “Em đã làm gì thế?”
Thấy gã ta sắp ngã, tôi nhún vai đáp: “Tôi đã nhỏ thu ốc mê lên người Trần Hằng. Đó cũng là thứ lúc trước anh xúi chị hạ lên người ba tôi.”
Tôi được băng bó kín mit, hơn nữa lúc hạ thu ốc cũng đã nín thở nên không có bị sao.
Sau khi vô hiệu hóa thiết bị gây nhiễu, tôi nhanh chóng gọi cảnhr sát.
Một lúc sau, tiếng còi xe cảnhr sát vang lên.
Tôi giao bằng ghi âm vừa ghi lại việc Hứa Hà thừa nhận tội giếc người cho cảnhr sát.
Họ đã đưa tôi rời khỏi đây và niêm phong nơi này.
Từ giờ tôi sẽ được ra ngaoì xã hội, và bắt đầu học cách sống tự lập.
Cuối cùng tôi nhận ra rằng vốn dĩ bản chất con người là thiênj.
Chào đón ánh sáng, hướng về ánh mặt trời mà sống, thoát khỏi bóng tối.
—-
Hoàn.