Ánh trăng nuốt trọn bí mật - 4

Cập nhật lúc: 2025-06-16 07:59:21
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

6.

Nghĩ đến đây, trong màn đêm, tôi dò dẫm đi về phía biệt thự bên cạnh. 

 

Đi được nửa đường, đột nhiên bên tai tôi vang lên một giọng nói: "Khả Khả, đợi chị nhé. Chị sẽ xử lý mọi chuyện, từ nay về sau chúng ta sẽ không phải sợ hãi nữa."

 

Nhìn quanh không thấy bóng dáng chị tôi đâu.

Tôi cảm thấy hơi sợ hãi.

 

Sau khi Trần Hằng xuất hiện, trong đầu tôi bắt đầu thường xuyên ảo giác về bóng dáng của chị gái mình.

 

Đặc biệt là khi nhìn thấy Trần Hằng, anh ta mang lại cho tôi một loại cảm giác rất khó chịu, thậm chí theo bản năng chán ghét.

 

Tôi đã từng gặp anh ta trước đây chưa…

 

Tôi loại bỏ ý tưởng đó ngay lập tức.

 

Ba không cho người lạ đến nhà, tôi càng ít gặp người lạ.

 

Tuy nhiên, lúc này ba tôi lại xuất hiện ở cửa biệt thự bên cạnh, Trần Hằng liền mở cửa cho ông ta.

 

Giây tiếp theo, hai người cùng nhau vào nhà, vừa nói vừa cười.

 

Tôi vô cùng ngạc nhiên.​

 

Ba quen bạn trai của chị gái tôi.

 

Chẳng trách, việc chị ấy đi cùng Trần Hằng không làm ông ta lo lắng. 

 

Tôi lại bắt đầu nghi ngờ bản thân mình, liệu cái xác trong biệt thự có tồn tại hay không.

 

Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn gặp chị gái mình, tôi thực sự rất nhớ chị.

 

Tôi tiến lại gần cửa sổ, cố gắng nghe xem Trần Hằng có nhắc đến chị gái mình không.​

 

Bên trong vang lên tiếng nói chuyện cười đùa, mơ hồ nghe thấy giọng nói của Trần Hằng: "Khi nào thì có thể giao hàng?"

 

Không biết tại sao, tôi chỉ nghe được hai chữ từ ba: “Sắp rồi!”

 

Tiếp theo, giọng nói lạnh lùng của ba tôi đầy trách móc: “Cậu không nên làm như vậy sẽ hù nó sợ.”

 

Trần Hằng lắc đầu cười lớn: “Có phải ông đang đau lòng không?”

 

"Điều này sẽ chỉ làm con bé khó chịu sẽ không có lợi gì cho cậu và tôi."

 

Ba ơi điều này có nghĩa là gì và ba đang nói đến ai.

 

Tôi rùng mình.

 

Tôi bắt đầu cảm thấy ba tôi thật kỳ lạ.

 

Tôi cố gắng hiểu cuộc trò chuyện của họ.

 

“Nhẽ ra ngâm thêm vài ngày nữa thì xác chếc sẽ biến mất hoàn toàn. Ai ngờ rằng cô ta đột nhiên mộng du phát hiện ra t.h.i t.h.ể vậy nên tôi mới phải giải quyết.”

Trần Hằng nói từng chữ, trong thanh âm tràn đầy tiếc nuối.

 

Tôi cảm thấy máo trong cơ thể mình lập tức đông lại.

 

Cho nên, ở đây thật sự có một thi thể, có liên quan gì tới ba tôi và Trần Hằng!

 

Tôi không hiểu tại sao ba lại muốn giếc người cùng với Trần Hằng.

 

Điều tôi quan tâm hơn là bây giờ chị gái tôi đang ở đâu, chị ấy đi theo Trần Hằng sẽ rất nguy hiểm.

 

"Đáng tiếc, dù sao Nhạc Nhạc cũng là bạn gái của ông, nếu không phải cô ta đột nhiên phát điên muốn báo cảnh sát, chúng ta đã không giếc cô ta."

Lời nói của Trần Hằng khiến trái tim tôi nhói lên.

 

Họ đã giếc chị gái tôi!

 

Hơn nữa tại sao Trần Hằng lại nói chị gái tôi là bạn gái của ba tôi. 

 

Toàn thân tôi run rẩy, không khỏi kiễng chân lên, cố gắng nhìn xem người bên trong có phải là ba tôi không.

Dáng điệu bước đi đó chính là người ba mà tôi nhìn thấy hàng ngày.

 

Tôi cảm thấy đau đớn đến mức không thể ngừng khóc.

 

Ngay sau đó, ba tôi lấy ra một con d.a.o mổ, nhanh, chuẩn xác cắt đứt yết hầu Trần Hằng. 

 

Ông ta trầm giọng nói: “Con bé là của tao, tốt nhất mày nên biến mất ngay bây giờ.”

 

Tôi sốc đến mức gần như không thể thở được.

 

Tôi nhớ ra rồi, ông ta không phải là ba tôi, ông ta là bạn trai của chị gái tên Hứa Hà. 

 

7.

 

Tôi chỉ nhớ cách đây nửa năm, ba tôi đã phẫu thuật thẩm mỹ cho chị gái tôi.

 

Không lâu sau đó, chị tôi liền dẫn bạn trai về gặp ba.

 

Hôm đó, chị gái tôi lại bị ông ta đá,nh rất d ã man.

 

Đến tối, chị tôi để lại cho tôi một tin nhắn: “Khả Khả, em đợi chị nhé, chị xử lý xong chúng ta sẽ không sợ nưa!”

 

Sau đó...

 

Tôi không thể nhớ mình đã coi Hứa Hà là ba mình từ khi nào và tại sao gã ta lại ở bên tôi và chị gái tôi như thế này.

 

Nhưng có một điều chắc chắn, gã ta chính  là một kẻ giếc người!

 

Gã ta đã giếc chị gái tôi và Trần Hằng.

 

Liệu tôi có phải là người tiếp theo không?

 

Tôi chẳng dám nghĩ tiếp, lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi canhr sát.

 

Kết quả là ngay cả bên ngoài biệt thự cũng không có tín hiệu di động.

 

Là sao?

 

Rõ ràng lúc trước chỉ có biệt thự bên cạnh mới không có tín hiệu.

 

Tôi cũng đã thử gọi cho chị.

 

Tôi định quay lại xem thử biệt thự nơi tôi ở có tín hiệu gì không.

Đột nhiên, Hứa Hà đang kéo chân Trần Hằng nhìn thẳng về phía tôi.

 

Tôi đã rất kinh hoàng. Lập tức ngồi xổm xuống. Giây tiếp theo, trong nhà tiếp tục vang lên tiếng kéo lê. Thật may là gã ta không phát hiện ra tôi.

 

Trở lại phòng, tôi cố gắng gọi điện một cách tuyệt vọng.

 

Cộc cộc cộc!

 

Có tiếng gõ cửa phòng đột ngột vang lên.

"Khả Khả, mở cửa."

Giọng Hứa Hà nghe như ma quỷ.

 

Sao gã ta về nhanh thế!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/anh-trang-nuot-tron-bi-mat/4.html.]

 

Tôi giống như một con cá nằm trên thớt, có thể bị thịt bất cứ lúc nào, phải tìm cách.

Tôi nhẹ nhàng leo lên giường, cố gắng giả vờ như đang ngủ.

***

Ngôi nhà này nằm bên một sườn núi.

Tôi chưa bao giờ ra ngoài, mọi thứ ở đây đều bị Hứa Hà kiểm soát.

Tôi phải tiếp tục giả vờ như không biết gì, nếu bị gã ta phát hiện ra thì càng chẳng thể trốn thoát được.

 

Kẽo kẹt.

 

Cánh cửa đã được mở.

 

Tim tôi đập theo từng nhịp bước của gã ta, tôi cảm thấy thực khó thở.

May mắn thay, trên mặt tôi đang có lớp băng gạc nên vẻ nông nóng cũng không dễ bị phát hiện.

 

Giây tiếp theo, một ngón tay chạm vào mặt tôi di chuyển từng milimet một.

Da gà khắp người tôi từng trận nổi lên.

 

Cơ thể tôi bất giác run lên hơi sựa quậy.

 

Bầu không khí xung quanh lập tức lạnh lẽo, gã ta có vẻ sắp nhận ra!

"Ba... Khả khả khó ngủ quá..."

Tôi giả bộ lo lắng.

 

Hứa Hà lạnh lùng nhìn thẳng vào tôi.

"Khả Khả, uống chút sữa rồi ngủ sẽ ngon hơn."

 

Hứa Hà đỡ tôi ngồi dậy đưa tới một  ly sữa. Chăm chú quan sát tôi uống cạn.

 

Thực sự tôi rất muốn nhổ nó ra. Nhưng đã cố kìm lại, uống xong gã ta nhẹ nhàng dỡ tôi nằm xuống giường.

 

Khóe miệng Hứa Hà hơi cong lên, lộ ra nụ cười cực kỳ nham hiểm: "Khả Khả, ngủ ngoan nhé."

 

Tôi sợ hãi nhắm mắt lại.

Nhang an thần vẫn đang cháy.

 

Bàn tay tôi giấu dưới chăn nhéo mạnh vào đùi mình.

 

Tôi không thể ngủ được!

 

Một lúc sau, cánh cửa đóng lại.

 

Tôi nhanh chóng đứng dậy móc họng để nôn. Nước mắt cũng trào ra tôi vẫn cố gắng tống ra cho bằng hết. Cuối cùng cũng xong.

 

Tôi biết, cốc sữa này có gì đó.

 

Trong sáu tháng qua, tối nào chị tôi cũng cho tôi uống. còn chị ấy thì không.

Tôi đã tưởng chị gái tôi không thích uống sữa.

 

Chẳng nhẽ Hứa Hà đã nghi ngờ nên mới ép tôi uống nó. Còn tại sao lại không vạch trần tôi, như Trần Hằng đã nói, gã ta đang chờ ttôi để giao hàng.

 

Tôi nên làm gì? Tiếp tục chờ chếc?

 

Ngay lúc tôi đang nghĩ không còn lối thoát nào khác, tôi chợt nghĩ đến lời nhắn chị để lại cho tôi.

 

Không có lời nhắc nào khác trên điện thoại của tôi.

 

Chị tôi có linh cảm có thể sẽ bị giếc, chẳng lẽ chị ấy vẫn còn hy vọng vào gã bạn trai sao?

 

Đột nhiên, tôi nhìn thấy một bóng người đang di chuyển qua khe cửa.

 

Tôi nhanh chóng nằm xuống giường và từ từ chìm vào giấc ngủ.

 

8.

Toàn thân tôi cảm thấy ớn lạnh, thậm chí tôi còn không ngửi được mùi nhang an thần.

Tôi chợt mở mắt và ngồi dậy.

 

Tại sao tôi lại ở đây nữa!​

 

Sau đó, tôi rút tay lại và bất ngờ chạm vào một bàn tay lạnh ngắt.

 

Tôi bật điện thoại của mình lên, cmn tôi đang nằm trên giường bên cạnh một xác chếc. Cổ Trần Hằng đầy m.á.u khô, hắn mở to mắt nhìn tôi.

 

Tôi sợ đến mức run cả tay đanh rơi chiếc điện thoại.​

Tôi muốn ra khỏi giường và nhặt nó lên.

Lúc này, một bàn tay to lớn từ trong bóng tối vươn ra, nhặt điện thoại di động của tôi lên.

 

"Á! Cút đi, cút đi!" Tôi hoảng loạn hét lớn.

.

Sau đó, tôi rơi vào một vòng tay ấm áp và mạnh mẽ

 

Tôi ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc xen lẫn mùi thuốc khử trùng, chính là Hà Hứa.

Gã ta ghé sát vào tai tôi nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, đừng sợ, có ba ở đây.”

Tuệ Lâm hay cười😁

 

Tôi rưng rưng nước mắt hỏi:  “Ba ơi, tại sao anh ta lại chếc?”

 

Một người bình thường không thể không phản ứng trước một xác chếc bất ngờ xuất hiện bên cạnh mình.

 

Hứa Hà không trả lời, chỉ liên tục dùng tay vỗ lưng tôi. Nhưng trong lòng tôi rất sợ gã ta sẽ bất ngờ cắtt baycổ mình. Thứ đồ duy nhất tôi có là điện thoại di động.

 

Thấy tôi bình tĩnh lại, cuối cùng gã ta mới nói: "Ba đã giếc anh ta."

 

Tôi sửng sốt: “Tại sao…”

 

Đó là cách gã ta thừa nhận mình đã phạ m tộ i giếc người.

 

Trong bóng tối, Hứa Hà ôm lấy mặt tôi, ánh mắt rực lửa: “Bởi vì nó đã cướp đi chị gái của con, ba không thể mất thêm con nữa.”

 

Tôi bật khóc, nhưng trong lòng lại tràn đầy nghi hoặc: “Không phải ba đã giao chị cho anh ta sao?”

 

"Nó là người đã dùng vũ lực để đưa Nhạc Nhạc đi!"

 

Vẻ mặt Hứa Hà buồn bã, giọng rất nhỏ: "Nó đã hại chị gái con, ba sẽ đích thân báo thù cho chị gái con..."

 

Gã ta là bạn trai của chị nên việc gã ta muốn tr ả th ù cho chị ấy là điều hợp lý.

 

Hứa Hà  là học trò của ba tôi, tôi nhớ rằng nửa năm trước chị tôi đã đưa gã ta về gặp ba tôi.

Chị ấy đã  nghĩ ba tôi sẽ đồng ý cho họ ở bên nhau và để chị ấy ra đi.

Ai  ngờ ba muốn trói buộc chúng tôi bên cạnh đến hết cuộc đời.

Thế nên hôm đó, ba tôi đã đá nh chị tôi bằng thắt lưng, rất nặng.

 

Tôi muốn cầu xin ba nhưng chị đã đẩy tôi ra.

 

Đến tối muộn, chị tôi nói với tôi: “Khả Khả, em hãy đợi, chị xử lý xong rồi sẽ không còn sợ nữa.”

 

Ngay sau đó, một cảnh tượng đẫm máo diễn ra.

 

Sáu tháng trước, Hứa Hà cũng đã dùng d.a.o mổ c.ắ.t c.ổ ba tôi

 

Chị bảo tôi ở trong phòng nhưng tôi vẫn lẻn sang nhìn.

Sau đó, tôi bị kích thích đến mức ngất đi và bị rối loạn tinh thần.​

 

Nghĩ lại thì sáu tháng qua gã ta đã đối xử rất tốt với tôi và chị gái.​

Tôi bắt đầu tin những gì Hứa Hà nói.

"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"

 

Quá nhiều người đã chếc ở nơi này, sớm muộn gì cảnhr sát cũng sẽ tìm thấy họ ở đây.​

Gã ta im lặng hồi lâu rồi mới nói: "Sau khi vứt xác anh ta, ba sẽ đưa con đi."

Loading...