Bên gì, cưng chiều mắng một câu: "Mèo tham ăn."
Rồi : "Lát nữa về nhà mang cho em."
Tôi đàn ông , đột nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ.
Anh gọi điện thoại xong, thấy thất thần, nhíu mày hỏi: "Sắc mặt em tệ quá, bệnh ?"
Nói đoạn, đưa tay chạm trán , theo phản xạ tránh .
Cả hai đều sững sờ.
Tay dừng giữa trung, chút ngượng nghịu : "Chuyện ly hôn, thể đợi em khỏe hơn hãy làm."
Ý thức chìm đắm của cuối cùng cũng tỉnh táo trở , gật đầu .
8
Bệnh tình của thuyên giảm, trí nhớ của bà cũng vấn đề.
Cách một thời gian, bà gặp Cố Hoài Nam.
Anh và diễn kịch suốt ba tháng, cùng những lời dặn dò lặp lặp nhiều .
Mỗi Cố Hoài Nam đến bệnh viện, Tô Miểu Miểu đều gọi điện thoại liên tục, , cô dứt khoát tự cùng.
Ngày họ tay trong tay xuất hiện, nổi giận đùng đùng, chặn mặt họ: "Bảo cô cút chỗ khác.
9
Cố Hoài Nam giải thích với , cô sẽ đợi ở bên cạnh, sẽ để thấy.
Tôi chịu thỏa hiệp, mỉa mai: "Không khoe ân ái một lát thì c.h.ế.t ."
Cô gái vẫn luôn cúi đầu gì chợt , giận dữ : "Chị quá đáng lắm ? Sắp ly hôn còn hành hạ khác như ."
Cô càng lúc càng kích động, trong mắt ẩn hiện nước mắt: "Anh gần đây bận chuẩn triển lãm đến nỗi còn thời gian ăn cơm, em yên tâm nên mới theo."
Cố Hoài Nam ôm cô lòng, khẽ dỗ dành: "Đừng giận, cẩn thận con."
Cô gái chu môi, vẻ mặt đầy tủi : " em xót ."
Vẻ ân ái của họ khiến dày cuộn trào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/anh-ta-ra-di-tay-trang/chuong-5.html.]
Tôi khẩy một tiếng: "Tôi với còn ly hôn, hai ở bên tính là ngoại tình đó cô ? Hay tính cô thuê bao, trả phí sử dụng?"
Cố Hoài Nam giận dữ : "Mạch Dao, em điên ?"
Tô Miểu Miểu thẳng lưng đối mặt với : "Đanh đá chua ngoa, hèn chi Cố Hoài Nam thích cô. Tôi nhịn nữa, hôm nay với ở với cô, chỉ thể chọn một ."
Sau đó, cô đầu Cố Hoài Nam, đôi mắt đượm buồn.
Không gì đáng ngờ.
Cố Hoài Nam nắm tay yêu cùng rời .
Ngày hôm đó, tình trạng của thật khá , dối là Cố Hoài Nam công tác đột xuất, bà cũng hỏi sâu.
đến tối, bà đột nhiên hôn mê, bác sĩ trực tiếp đưa giấy báo bệnh nguy kịch.
Khi tỉnh , bà gặp Cố Hoài Nam.
Tôi vội vàng gọi điện cho , đang dỗ Tô Miểu Miểu ngủ.
Tôi run đến mức nên lời: "Anh... thể đến một chuyến ?"
Anh trực tiếp đáp: "Muộn quá ."
Tôi nức nở: "Mẹ sắp qua khỏi ."
Giọng thiếu kiên nhẫn: "Cô giở trò gì thế?"
Tôi kinh ngạc tức giận: "Anh nghĩ sẽ lấy mạng đùa giỡn ?"
Anh im lặng một lúc, : "Tối nay sấm sét, Miểu Miểu ngủ một sẽ sợ."
Tôi màng đến thể diện, gần như cầu xin: "Cố Hoài Nam, mối tình mười năm của chúng , cầu xin giúp em cuối cùng."
Anh thở dài: "Anh sẽ bàn với cô xem ."
Tôi như nắm tia hy vọng, năng lộn xộn: "Hôm nay coi như em sai ? Chỉ cần tối nay đến, các gì em cũng đồng ý, ?"
Sấm chớp trời che lấp âm thanh lòng tự tôn tan nát của trong đêm tối.
Đầu dây bên truyền đến tiếng khe khẽ.
Cố Hoài Nam nhẹ nhàng dỗ dành: "Không sợ, ở đây."