Năm thứ hai kết hôn, bất ngờ mang thai, điều kiện kinh tế của chúng khi đó đủ để nuôi con.
Cố Hoài Nam vui mừng khôn xiết, cất bộ cọ vẽ quý giá nhất của , rằng sẽ ngoài tìm một công việc định, kiếm tiền.
thực tế là liên tục gặp thất bại.
Anh là khéo léo xoay sở, làm ở công ty, mối quan hệ với cấp hòa thuận.
Có xảy sai sót lớn, đổ oan, đành nghỉ việc.
Sau đó, làm nhân viên bán hàng một thời gian, hút thuốc, uống rượu, giao tiếp xã giao, nên doanh .
Chàng thiếu niên từng vương chút bụi trần năm tháng, ánh sáng trong mắt đang dần dần cuộc sống dập tắt.
Khi mang thai sáu tháng, đưa quyết định khó khăn nhất trong đời.
Tôi : "Cố Hoài Nam, chúng hãy sinh con ."
Ngày phá thai, ôm , : "Mạch Dao, em nên lấy một đàn ông hơn."
Anh nhiều " xin ".
Tôi cố gắng nặn nụ an ủi : "So với cái , em ba chữ khác hơn."
Anh ôm thật chặt, ngừng lặp bên tai : "Anh yêu em."
Câu như một câu thần chú, trong những ngày trắng tay, nó gắn kết trái tim chúng với .
Từ đó về , làm việc càng thêm vất vả.
Tôi giỏi quan sát sắc mặt, dần dần làm ăn phát đạt trong công việc. Ông chủ là chuyên kinh doanh xuất nhập khẩu, thường xuyên tiếp đãi khách hàng. Tửu lượng của , ông thích đưa cùng, còn thưởng thêm tiền cho .
Mỗi ngày về nhà đều nôn tháo nôn tháo, Cố Hoài Nam sẽ ở bên cả đêm, chăm sóc tỉ mỉ.
Anh luôn : "Đừng vì chút tiền mà uống hỏng thể."
Tôi bận tâm: "Tầm xa trông rộng."
Lâu dần, tích lũy ít mối quan hệ, tự bắt đầu kinh doanh rượu vang. Mỗi ngày công tác, xã giao, bận rộn tối mặt tối mũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/anh-ta-ra-di-tay-trang/chuong-3.html.]
Cố Hoài Nam : "Tiền đủ dùng là , đừng cố gắng quá sức như ."
Thế nhưng hai nguyện vọng thể thực hiện.
Tôi luôn tin rằng tương lai của Cố Hoài Nam sẽ là biển trời rộng, hy vọng thể chuyên tâm vẽ tranh, đừng vì những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống mà từ bỏ sự nghiệp cả đời yêu thích.
Tôi còn hy vọng, đứa trẻ từ bỏ , thể nhanh chóng trở bên một nữa.
Trời phụ lòng công, cuộc sống của chúng thực sự dần hơn.
Năm thứ năm kết hôn, chúng nhà và tiền tiết kiệm.
Cuối cùng lấy hết can đảm: "Cố Hoài Nam, chúng sinh con ."
Không ngờ, mấy hứng thú, chỉ : "Mạch Dao, bây giờ lúc."
Anh với rằng sự nghiệp của đang gặp bình cảnh, lâu vẽ tác phẩm nào khiến hài lòng.
Tôi cố gắng an ủi : "Tranh của tuyệt, bạn bè em ai cũng thích, ông chủ Trương tháng tân gia còn mua tranh của về trang trí cơ mà."
Cố Hoài Nam khẩy: "Họ thì gì về nghệ thuật?"
Tôi sững sờ.
Tự cảm thấy lỡ lời, lập tức xin và giải thích rằng hề coi thường doanh nhân, chỉ là hy vọng nhận sự công nhận từ những chuyên nghiệp hơn.
6
Khi và Cố Hoài Nam đang căng thẳng nhất, nhập viện.
Bác sĩ , ung thư giai đoạn cuối.
Bố mất sớm, cả đời chịu khổ.
Khi kết hôn, còn đang chật vật lo cho bản , bà kiên quyết sống một ở quê, làm phiền chúng .
Sau điều kiện kinh tế khá hơn một chút, nhưng thời gian ở bên bà.
Tôi tự trách, cả đời từng để bà hưởng phúc một ngày nào.
Bà giường bệnh, tiều tụy héo hon, hỏi : "Hoài Nam ?"