Anh là Nhà - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-11-05 08:14:32
Lượt xem: 398

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Một nửa lớn, một nửa nhỏ.

Anh nhét nửa lớn hơn tay .

"Ăn ."

Anh tự cầm nửa nhỏ hơn, "Rốp" một tiếng, cắn một miếng lớn.

Tôi ngơ ngác nửa quả táo lớn trong tay.

"Ăn chứ," trai giọng lấp lửng, "Thức ăn mà để đó ăn, là lãng phí lớn nhất."

Tôi cúi đầu xuống, cũng cắn một miếng.

Ngọt quá.

Là thứ ngọt nhất từng ăn.

Anh trai ăn hết trong vài ba miếng, ném lõi táo thùng rác.

Anh đeo ba lô lên, chuẩn ngoài.

Đi đến cửa, dừng .

"Này."

Tôi vội vàng ngẩng đầu.

"Hôm qua..." Anh vẻ tự nhiên, , "Cái tên Cố Chính Quân đó, mày đừng gọi ông là bố nữa."

"Ông bỏ rơi , bỏ rơi chúng , nên ông là bố tao, cũng là bố mày."

"Ông chỉ là một thằng khốn."

Tôi gật đầu.

"Với , Cố Trì Trì, mày kẻ tốn tiền."

"Chỉ là mày đột ngột chen chân cuộc đời tao, tao kịp phản ứng. Cảm xúc rơi ngõ cụt."

" Trì Trì , trai mới mười chín tuổi, cuộc đời mười chín tuổi thể đủ chỗ cho mày. cuộc đời về còn dài, dài đến mức nó thể chứa cả con tao hiện tại, và cả con mày hiện tại. Dung lượng của cuộc đời là vô cùng rộng lớn."

"Tất nhiên, vì tao... tao thích mày nhiều đến mức nào," bổ sung thêm một câu gượng gạo, "mà là vì . Nếu còn sống, bà sẽ để mày vứt bỏ."

Ngày tháng cứ thế trôi qua.

Tôi trở thành " rảnh rỗi" trong cái nhà .

Anh trai học, cứ ở lì trong căn phòng thuê nhỏ xíu.

Tôi sẽ sắp xếp sách của trai theo thứ tự, học theo cách làm của thư viện.

Ban ngày học, thì khóa ở nhà.

Tôi học cách dọn dẹp nhà cửa, học cách dùng nồi cơm điện nấu cháo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/anh-la-nha/chuong-7.html.]

Tối trai làm thêm ở quán net về, căn phòng sạch sẽ.

Anh gì cả.

Chỉ liếc một cái, móc từ ba lô một quyển vở và một cây bút, ném cho .

"Rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, học chữ ."

Tôi nắm chặt quyển vở, gật đầu lia lịa.

Tôi sáu tuổi, bảy tuổi, tám tuổi...

Cho đến năm chín tuổi.

Anh trai nghiệp đại học.

Anh nhận thông báo trúng tuyển của một công ty.

Ngày hôm đó, hiếm khi mua một cân thịt.

Anh làm món thịt kho tàu.

Tôi ăn đến mức miệng dính đầy dầu mỡ.

Anh , đột nhiên : "Cố Trì Trì, mày học ?"

Tôi sững sờ, miếng thịt trong miệng cũng quên nhai.

"Đi học ạ?"

"Ừ." Anh gắp một miếng thịt bát , "Tao lương . Lương cũng khá nhiều, đủ để tao nuôi mày học."

"Đương nhiên, mày đồng ý cũng đồng ý, Cố Trì Trì, mày chín tuổi , làm mù chữ."

Tôi "òa" một tiếng, nức nở.

Anh trai cau mày, vẻ mặt ghét bỏ: "Khóc cái gì? Ăn thịt của mày !"

Tôi càng dữ dội hơn.

Thoáng cái, mười năm trôi qua.

Tôi mười chín tuổi, học lớp mười.

Anh trai ba mươi hai tuổi, là Tổng Giám đốc dự án của một công ty phần mềm.

Chúng chuyển nhà, từ căn phòng thuê nhỏ bé tối tăm thấy ánh mặt trời, chuyển đến một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách.

Mặc dù vẫn là nhà thuê.

ánh mặt trời .

Cảm ơn trai cho một cuộc đời mới!

Cảm ơn vì những tháng năm buông tay !

Loading...