Anh là Nhà - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-11-05 08:14:31
Lượt xem: 488

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi ôm con gấu nhỏ của .

Lợi dụng lúc trai đang sửa máy tính cho một chú để ý đến , trượt xuống khỏi ghế.

Tôi nhỏ.

Tôi nép sát tường, nhích từng chút một cửa.

Trong quán net ồn ào, mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc, ai chú ý đến .

Tôi nhích tới cửa.

Tôi đầu trai cuối.

Anh vẫn đang xổm máy tính gõ bàn phím.

Em xin , trai. Em sẽ làm phiền lòng nữa.

Tôi đẩy cửa , chạy vọt .

Bên ngoài trời tối, gió lạnh buốt.

Tôi nên .

Tôi ôm gấu nhỏ, cứ chạy mãi chạy mãi đường.

Tôi chạy bao lâu, chỉ đến khi còn chút sức lực nào nữa mới dừng .

Tôi trốn một tấm biển quảng cáo ở trạm xe buýt.

Tôi đói quá.

Lạnh quá.

Tôi những chiếc xe chạy qua chạy đường, nước mắt rơi xuống.

Quả nhiên là đứa trẻ ai .

Tôi trốn biển quảng cáo, lạnh đến mức run lẩy bẩy.

Tôi ôm chặt con gấu nhỏ.

Đây là thứ để cho .

lên thiên đường cũng cần nữa.

Tôi đang nghĩ về , thì đột nhiên thấy tiếng ai đó gọi lớn.

"Cố Trì Trì!"

Là giọng của trai!

Tôi sợ đến mức rùng , vội vàng rụt sát biển quảng cáo hơn.

Anh đến bắt ?

định bắt đưa Viện phúc lợi ?

"Cố Trì Trì! Mày c.h.ế.t tiệt ở !"

Giọng ngày càng gần, xen lẫn tiếng nghẹn và thở dồn dập vì chạy.

"Trì Trì!"

Tiếng bước chân dừng mặt .

Tôi ngẩng đầu lên, thấy trai đang mặt.

Anh chạy đến mức mồ hôi nhễ nhại, tóc tai bù xù, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ.

Anh thấy , đầu tiên là sững sờ, đó, vẻ mặt trở nên thật đáng sợ.

"Mày," tay run rẩy chỉ , "Mày chạy lung tung cái gì?"

Tôi sợ đến mức dám gì.

"Tao ở quầy bar bận c.h.ế.t , thì mày biến mất! Tao cứ tưởng mày bắt cóc ! Mày tao tìm mày bao lâu !"

Anh tóm lấy , kéo phắt dậy khỏi mặt đất.

Anh mạnh quá, bóp cánh tay đau điếng.

"Mày chạy cái gì! Hả?" Anh gào lên với .

"Em... Em làm gánh nặng của ..."

Tôi sợ hãi bật , "Anh ơi, Em... Em phiền phức... Em..."

Tiếng gào thét của trai dừng .

Anh ngẩn .

"Mày gì cơ?"

"Bố bảo đưa Em ..." Tôi đến mức đứt , "Em ... Em thể tự , Em sẽ làm kẻ tốn tiền của ..."

Bàn tay trai đang nắm chặt cánh tay , từ từ buông lỏng .

Anh .

Ánh đèn đường chiếu lên mặt .

Anh vẫn mang vẻ mặt bực bội, mệt mỏi đó.

"Tao lúc nào là tao đưa mày ?" Giọng khàn đặc.

" mà... bố..."

"Ông là ông , tao là tao!" Anh đột ngột cắt ngang lời .

Anh bực bội vò tóc, hai vòng tại chỗ.

"Chỉ vì cái lý do vớ vẩn mà mày bỏ chạy hả? Tao còn kịp ăn cơm, chạy khắp phố tìm mày!"

Anh trông tức giận.

"Mày tao xin nghỉ, mất hết tiền thưởng chuyên cần tháng ! Tất cả chỉ vì tìm mày đấy!"

Tôi càng lúc càng to.

"Xin ... trai... xin ..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/anh-la-nha/chuong-6.html.]

Anh mắng lâu.

Mắng đến cuối cùng.

Anh trai cũng gì nữa.

Anh đó, mắt đối mắt .

Rất lâu , trai mới bước tới.

Anh nắm tay .

Anh túm lấy cái mũ đằng áo khoác phao của .

"Đi thôi." Anh lạnh lùng .

"Đi... ạ?"

"Mày luôn một mái nhà ? Đương nhiên là về nhà ."

Anh trai túm cái mũ của , xách như xách một chú gà con.

Tôi theo , bước chân khập khiễng.

Anh nhanh, vẫn chạy lon ton.

Anh trai, bỏ rơi . Anh còn tìm về.

Chúng cứ thế đường về nhà.

Anh túm lấy mũ của , kéo ở phía .

Tôi dám gì, chỉ dám khẽ khàng hít khịt mũi.

Bóng lưng thật cao, cũng thật gầy.

Ánh đèn đường kéo dài bóng của chúng .

Bóng của trai che phủ bóng của .

Sau đó trở về cái căn nhà nhỏ xíu, bừa bộn .

"Cái cho mày." Về đến nhà, trai ném qua một thứ nhỏ xíu.

Nó rơi bàn, lăn hai vòng.

Là một quả táo.

Đỏ ửng.

Rất sáng.

"Chú Vương cho đấy." Giọng trai gượng gạo, "Phần còn trong đĩa trái cây hôm nay, hỏng ."

"Cầm lấy mà ăn. Ăn xong, nhà vệ sinh, tự rửa mặt sạch sẽ ngủ."

Nói xong, trai chờ trả lời, "Rầm" một tiếng, đóng sập cửa .

Tôi cầm quả táo lên.

Quả táo lạnh.

Tôi ôm nó lòng, nhưng cảm thấy như đang ôm lấy sự ấm áp.

Tôi nỡ ăn.

Tôi đặt quả táo bên cạnh gối, ôm con gấu nhỏ của , rúc trong chăn.

Tôi ngủ lúc nào.

Chỉ là tiếng mở cửa phòng của trai làm tỉnh giấc.

Tôi "choàng" một cái bật dậy, chăn trượt xuống đất.

"Anh trai!"

Anh đang ở cửa phòng, chuẩn nhà vệ sinh, gọi giật , run lên.

"Mày gọi hồn đấy ?" Anh cau mày.

Anh trai liếc một cái nhà vệ sinh.

Nhanh chóng, bên trong vọng tiếng đánh răng "soàn soạt".

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng trèo xuống khỏi ghế sofa, gấp chăn .

Tôi cố gắng gấp cẩn thận, gấp thành hình vuông vức, hơn nhiều so với hôm qua.

Tôi thấy quả táo bên cạnh gối.

Tôi vội cầm nó lên, chạy đến cửa nhà vệ sinh.

"Anh trai..." Tôi gọi nhỏ.

Cửa "soạt" một tiếng kéo .

Miệng đầy bọt kem đánh răng, trợn mắt : "Lại làm gì nữa?"

"Cho ," Tôi giơ quả táo lên cao, "Anh trai, ăn . Em đói."

Đây là điều học khi ở nhà Dì Lưu. Đồ ăn ngon để dành cho lớn ăn. Trẻ con ăn những thứ như .

Anh chằm chằm quả táo, .

Anh "phụt" một tiếng, nhổ bọt kem đánh răng bồn rửa mặt.

"Mày ngốc ?"

Anh súc miệng, dùng chiếc khăn tắm màu xám lau mặt.

"Đã cho mày , thì là của mày."

"Em... Em thật sự đói." Tôi lí nhí.

Anh "chậc" một tiếng, vẻ mặt bực bội.

Anh giật phắt quả táo, đẩy bếp.

"Đứng yên đó."

Anh trai lấy một con d.a.o gọt trái cây từ ngăn kéo, "Cạch" một tiếng, bổ quả táo làm đôi.

Loading...