Trời ơi ơi!
Tôi một nhỏ tuổi ít hiểu , còn là một cô gái nông thôn thật thà điện thoại làm hư, làm từng thấy loại yêu tinh quyến rũ thế bao giờ!
Ngay tại chỗ chằm chằm chớp mắt!
Mối tình non nớt tích tụ trong lòng ba năm.
Trong thời gian đó, mặt dày tiếp cận Bùi Thương.
từng vượt quá giới hạn.
Tôi ngoan ngoãn đến nỗi ngay cả bạn bè thiết của cũng ghen tị với Bùi Thương vì một cô em gái như .
Bùi Thương vẫn thích .
Mỗi khi những lời như , đều khó chịu nhíu mày, ánh mắt đen sâu thêm lạnh lẽo.
"Tôi coi cô là em gái."
Câu vẻ uyển chuyển nhưng khó .
Khiến khó chịu đến mấy tuần liền quấy rầy .
hai chúng ở chung một mái nhà, gặp mặt thật sự quá nhiều.
Đôi khi là ở hồ bơi, chỉ mặc một chiếc quần bơi.
Vai rộng eo thon, múi bụng săn chắc, còn làn da trắng lạnh.
Mắt thẳng đơ .
Thậm chí biến thành "Doraemon", vô thức kích hoạt chế độ tự động ngắm bắn;
Đôi khi là ở cửa nhà, tựa một chiếc xe mô tô màu đen trắng, đội mũ bảo hiểm đen, chỉ để lộ đôi mắt sâu hun hút và dài hẹp, lặng lẽ chằm chằm .
Gió ấm đầu hạ từ từ thổi đến, lay động những bông tường vi đầy tường phía , làm vạt áo thun trắng của bay phấp phới.
[Không gió động, cờ động.]
Câu từng học hiện lên trong đầu .
Tôi nắm chặt dây đeo cặp sách, băn khoăn lâu.
Cuối cùng, kết thúc cuộc chiến tranh lạnh đơn phương , và đeo lên chiếc mặt nạ ghi chữ "em gái ngoan".
"Anh, thể đưa em đến trường ?"
Cũng ngày hôm đó, đăng bài lên mạng cầu cứu 《Phải làm khi gặp hình mẫu lý tưởng của trong tiệc gia đình》.
Sau đó vì quá nổi, sợ quen lướt trúng, nên ẩn .
4.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/anh-ke-la-chong-toi/chuong-2.html.]
Đến nước nhắc đến nữa.
Tôi thở dài, những bình luận trong bài đăng mà chỉ chăm chăm hóng chuyện, quyết định làm lơ việc .
Mặc dù Bùi Thương vì đưa câu trả lời như , nhưng xét theo thái độ cao lãnh và ghét bỏ thường ngày của , hẳn là bám víu vì hai câu .
Ai ngờ tan làm xong, gặp Bùi Thương trong thang máy.
Anh khẽ cụp mi, ánh mắt thẳng tắp rơi .
Tôi đành cứng rắn bước .
Đứng lưng phía .
Càng ngày càng nhiều thang máy, bất đắc dĩ lùi nhiều .
Cuối cùng, lưng dán lồng n.g.ự.c ấm áp của đàn ông.
Giây tiếp theo, phía nhét một thứ gì đó lòng bàn tay .
Tôi lập tức sờ .
Đó là chìa khóa nhà của Bùi Thương.
Cứu mạng...
Cái khác gì đưa thẻ phòng dụ dỗ chứ?!
Tôi nhắm chặt mắt, tay đưa về sờ soạng, nhân lúc thang máy đến, lén lút trả chìa khóa.
Kết quả sờ mãi, sờ trúng chỗ đó.
Tiếng rên khẽ của đàn ông thu hút ánh mắt của .
Tôi nhanh chóng rụt tay , cả đỏ bừng như tôm luộc.
"Cô giẫm ."
Bùi Thương lên tiếng giải vây, giọng khàn khàn.
"Xin xin ."
Tôi thuận thế cúi đầu.
Vừa đúng lúc thang máy đến, vội vàng chen theo đám đông ngoài.
Mãi đến khi lên xe, mới nhớ trả chìa khóa.
Giây tiếp theo, điện thoại sáng lên.
Bùi Thương: [Anh chỉ một chiếc chìa khóa đó.]
Thôi !
Giờ thì thể đến nhà .