Bà Phùng là phản ứng đầu tiên:
“Con bé c.h.ế.t tiệt , còn đường về !”
Tôi vội vàng bước lên, giọng khẽ nghẹn:
“Bà ơi…”
Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y , ngắm từ đầu đến chân:
“Gầy quá, ở nước ngoài ăn uống hồn ?”
Nghe tiếng bà, ông Phùng cũng từ trong phòng , chỉ liên tục :
“Về là , về là .”
Lúc , một nhóc tì kéo vạt áo , đôi mắt to tròn ngây ngô:
“Cô là… mợ cháu ?”
Chắc đây là Thang Viên, con trai của chị Phùng Phi – hồi rời , nó còn là đứa bé đỏ hỏn trong tã.
Tôi xuống, mỉm :
“ .”
Nghe , Thang Viên lập tức tít mắt, vỗ đôi bàn tay nhỏ chạy ù về phía :
“Mẹ ơi, mợ về ! Thế là ở nữa ?”
Phùng Phi vội bịt miệng Thang Viên, gượng:
“Trẻ con gì, trẻ con gì mà.”
Hầu hết họ hàng hôm nay đều quen mặt, trò chuyện một lúc là quên béng mất Phùng Dụ ở .
Đang chuyện vui vẻ, bỗng từ phía ôm chặt lấy .
“Xin nhé, và vợ chút chuyện .”
Nói xong, Phùng Dụ ôm thẳng ban công.
Anh vòng tay từ phía , tựa cằm lên vai , giọng trầm thấp mang theo chút uất ức:
“Anh ghen .”
“Em hôn đàn ông khác.”
Cái má trắng nõn của Thang Viên đáng yêu thế, nhịn hôn mấy cái, giờ lôi quy tội.
Tôi nhịn :
“Thang Viên mới tí tuổi đầu thôi mà?”
“Em còn vui vẻ với khác.”
“Lâu ngày gặp thôi mà.”
Giọng càng u ám:
“Gặp cũng thấy em vui đến thế.”
Tôi chột :
“Cũng vui mà…”
Anh khẽ hừ mũi:
“Vui đến mức co ro trốn tận góc tường.”
Tôi , dựa lan can, định mở miệng thì chợt cảm giác một ánh mắt sắc lạnh. Liếc sang, thấy Triệu Du Tâm đang trong phòng, trừng chớp.
“Nhìn cái gì?” – Phùng Dụ hỏi đầu, cũng bắt gặp ánh mắt đó.
Triệu Du Tâm khựng , vội nở một nụ giả lả.
Phùng Dụ cau mày, nghiêng chắn mặt :
“Em với ông bà, để giải quyết.”
Tôi kéo tay áo , bất ngờ kiễng chân hôn lên môi.
Phùng Dụ sững , lập tức chuyển từ động sang chủ động, siết chặt eo , hôn sâu như chiếm trọn.
Dây dưa một lúc lâu, mới buông , khóe môi cong nhẹ:
“Lợi dụng ?”
Tôi nhướng mày:
“Không ?”
“Vinh hạnh vô cùng.”
Cả hai cùng phòng khách. Mọi trò chuyện kín đáo quan sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/anh-chong-kiem-soat-vien/chuong-3.html.]
Thang Viên là đứa đầu tiên kìm nổi, chạy tới kéo tay áo , chu môi:
“Mợ ơi, Thang Viên cũng hôn hôn.”
Tôi hít mạnh một , mặt đỏ như tôm luộc.
Phùng Dụ làm như thấy, bóp má thằng bé:
“Mợ là của , hôn.”
Thang Viên vùng vẫy bỏ chạy, miệng còn la:
“Ghét , ghét !”
Bữa tiệc kết thúc, ông bà Phùng lên nghỉ, khách khứa cũng lục tục về.
Tôi và Phùng Dụ tới xe, chuẩn lên thì Triệu Du Tâm tiến .
“A Dụ, lâu quá gặp, chúng thể chuyện một chút ?”
Phùng Dụ mở cửa xe, dứt khoát:
“Không.”
“Anh sợ Ninh ghen ?” – Triệu Du Tâm vẫn giữ nụ lịch sự, liếc sang – “Tôi tin Ninh nhỏ nhen như thế.”
Ánh mắt cô chứa nửa cảnh cáo, nửa đe dọa.
Tôi mỉm vô tội:
“Thật ? Năm xưa chính miệng cô , một giáo dưỡng, phép tắc như , xứng bước cửa nhà họ Phùng.”
Không khí bỗng chốc lặng ngắt, đến mức rơi một cây kim cũng thấy.
Phùng Dụ cau chặt mày .
Ánh mắt Triệu Du Tâm đột nhiên trở nên độc ác:
“Cô tư cách gì mà chuyện với ? Chính cô cũng Phùng Dụ là ép cưới cô, mà còn dám vác mặt ?”
“Không ai ép cả!”
Nhiệt độ quanh Phùng Dụ như rơi xuống âm độ. Anh chắn , giọng kìm nén tức giận:
“Cô là cái gì? Lấy tư cách gì mà phán xét Ninh?”
Thực , và Triệu Du Tâm là chị em cùng cha khác .
Cô và Triệu Phong nuôi giấu bên ngoài suốt hơn mười năm, sống những ngày thể lộ ánh sáng. Triệu Du Tâm luôn cho rằng tất cả đều do nhà họ Nguyễn chúng gây .
Hừ, nực .
Trên đường về, Phùng Dụ vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh.
Vừa bước nhà, đèn còn bật, dồn góc tường.
“Ninh Ninh, năm đó rốt cuộc xảy chuyện gì?”
Bố vốn chỉ là một gã tay trắng, may mắn cưới – một tiểu thư xinh , giàu nhưng mù quáng vì tình. Ông lợi dụng chức vụ, thò tay chiếm đoạt một nửa tài sản nhà họ Nguyễn.
Ông ngoại bệnh nặng qua đời, công ty lâm nguy. Mẹ lao lực quá độ, gặp tai nạn xe và mất ngay tại chỗ.
Mẹ mất, bố càng quá quắt, nuốt nốt nửa gia sản còn .
Anh trai từ bỏ quyền quản lý, chỉ giữ cổ phần công ty, đưa nước ngoài.
Trước khi , ông Phùng chủ trì để và Phùng Dụ đăng ký kết hôn.
Tôi , đó là cách để ngăn bố giở trò ngầm.
Tôi gối đầu đùi Phùng Dụ, khẽ vuốt tóc :
“Mấy chuyện đều , còn gì nữa?”
“Thật cũng gì lớn… chỉ là Triệu Du Tâm thỉnh thoảng đến gây sự, Triệu Phong cũng tìm , khuyên em đừng lấy .”
Phùng Dụ siết c.h.ặ.t t.a.y :
“Chỉ vì thế thôi?”
“Tất nhiên là .”
Bọn họ thì tính là gì chứ?
“Tôi chỉ … việc lấy rốt cuộc đúng .”
Năm đó, mười chín, Phùng Dụ hai mươi hai.
Tình cảm âm thầm tích tụ, nhưng còn kịp thì nhà gặp biến cố.
Anh trai vội vã từ nước ngoài trở về, đưa .
Anh trai là duy nhất còn đời, thể để một nơi đất khách.
Trước khi , ông Phùng đề nghị và Phùng Dụ kết hôn.