Tôi thật sự cạn lời.
"Mau đuổi theo , cơm tự ăn một ."
Không cần thiết giận lây sang đồ ăn.
Đợi đến khi nước ngoài , sẽ còn ăn cơm quê hương nữa .
Thang Ngạn dường như tưởng đang ghen, :
"Hào phóng , đuổi theo thật đấy nhé?"
Tôi bình thản : "Anh thì cứ , liên quan gì đến ."
Không nhận phản ứng như mong đợi.
Thang Ngạn ngẩn .
Sau đó thở dài, tiếp tục :
"Em luôn cảm thấy phân biệt rõ ràng, thực chỉ thấy cô đáng thương nên mới chăm sóc cô nhiều hơn một chút thôi.
"Không cô gái nào cam tâm tình nguyện trở thành gái hư cả, em bao giờ thiếu thốn tình yêu, nên em hiểu .
" cho dù em thiếu tình yêu, vẫn cứ yêu em, hả?"
Tôi thèm đếm xỉa, tập trung ăn món vịt muối.
Thang Ngạn thấy , vẻ mặt đầy nhẹ nhõm.
Tưởng rằng dỗ dành xong xuôi.
Anh chụp một tấm ảnh đang cúi đầu ăn uống.
Thoải mái soạn một dòng trạng thái mới vòng bạn bè:
【Lần thứ bao nhiêu, dỗ dành thành công hũ giấm nhỏ.】
Sáng sớm hôm .
Tôi lấy đơn xin thôi học đóng dấu.
Sau khi nhận giấy thông báo rời trường, tiếp theo vẫn còn nhiều việc bận rộn.
Điện thoại liên tục báo tin nhắn.
Là Thang Ngạn đang chuyện với thông qua phần ghi chú chuyển khoản của Alipay.
【Chuyển khoản 520 tệ】
Đồ lười, ngủ dậy ?
【Chuyển khoản 520 tệ】
Sao vẫn kéo WeChat của , quên ?
【Chuyển khoản 520 tệ】
Tối qua thức trắng đêm, buồn ngủ c.h.ế.t .
Nhìn những thông báo chuyển khoản dày đặc đó.
Tôi thầm nghĩ.
Hay là, cứ với một tiếng?
Tình cảm mười mấy năm, cũng nên một kết thúc êm .
nhanh dẹp bỏ ý nghĩ đó.
Tưởng Hoan đăng một dòng trạng thái vòng bạn bè:
【Tối qua đua xe quá đà, vinh dự nhập viện, ai đó lo lắng đến mức kỳ nghỉ Quốc khánh ở trường . / trộm/ / trộm/】
Cô đính kèm ba tấm hình.
Một tấm là đĩa vịt muối đặt bàn nhỏ ở giường bệnh.
Một tấm là góc chụp kiểu bế kiểu công chúa, cánh tay vạm vỡ của Thang Ngạn đang ôm lấy khoeo chân cô .
Còn một tấm nữa, là Thang Ngạn đang dựa cuối giường chợp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/anh-binh-minh/chuong-4.html.]
Chân của Tưởng Hoan quấn băng gạc, tùy ý gác lên , lòng bàn chân suýt chút nữa là chạm vùng nhạy cảm của .
…
Hóa bảo tối qua thức trắng đêm, là vì chuyện .
Tôi cảm xúc lướt xem những bình luận bên .
Trái tim vốn bình lặng từ lâu, lúc dấy lên từng hồi đau nhói.
【Không đơn giản nha, thấy hai chỉ dừng ở tình nhỉ?】
【Đẩy thuyền thôi, nam thanh nữ tú đôi quá.】
【Hoan ca vẫn là uy nhất, vì bà mà mới báo danh Ninh Đại, thật ?】
Tưởng Hoan phản hồi ở bên : 【Là thật đó, thực điểm của ông thể trường hơn, nhưng trường đó xa quá, thế là ông lôi cả nhà cả cửa là cô bạn gái sang đây học cùng luôn, buồn cực kỳ.】
【Vãi, Hoan ca đúng là mị ma mà.】
【666, cầu mị ma mở lớp dạy kèm…】
Một cảm giác chua xót khó tả bủa vây lấy .
Đến tận bây giờ mới .
Thang Ngạn báo danh ngôi trường , hóa cũng là vì Tưởng Hoan.
Vậy là cái gì?
Một con hề ?
Tôi tắt điện thoại, tiếp tục thu dọn hành lý.
Dù trong lòng khó chịu, nhưng hề rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.
Đã chia tay .
Tôi cho phép vì thêm một nào nữa.
Mãi đến tối muộn, Thang Ngạn mới xách theo đồ ngọt đến tìm .
“Ăn mau , ăn xong lát nữa còn việc.”
“Bây giờ đến là để thông báo cho em một tiếng, mau trả cái vé máy bay em mua .”
“Anh suy nghĩ kỹ , dù cũng chỉ nghỉ mấy ngày, cần thiết về làm gì, chúng ở đây chơi cũng như cả thôi.”
Thấy biểu cảm của đúng, Thang Ngạn khựng suy xét.
Tôi : “Thang Ngạn, chúng chia tay , đừng đến tìm nữa.”
“Rồi , chia tay chia tay…”
Thang Ngạn như thể hết cách với , lấy bánh macaron khỏi bao bì.
“Thật là phục em luôn đấy.”
“Dù thế nào nữa thì cũng trả vé , đùa với em , đừng để đến lúc đó gọi điện hỏi về.”
“Vốn dĩ đợt giận dỗi ít gặp mặt , giờ còn rời xa bảy ngày nữa, sợ đứa trẻ mít ướt như em sẽ hắc hóa mất.”
Anh định nhét miếng bánh macaron miệng .
Tôi lạnh lùng lùi :
“Tôi , chúng chia tay .”
“Cho nên dù xa bảy ngày một năm thì cũng liên quan gì đến cả, quan tâm, hiểu ?”
Thang Ngạn , sắc mặt dần dần trầm xuống.
“Ồ, là vẫn nguôi giận nhỉ.”
“Anh thật sự hiểu nổi, rốt cuộc là em đang giận dỗi cái gì?”
😁
Trên gương mặt hiếm khi lộ vẻ chán ghét:
“Rõ ràng là rời bỏ , mà cứ nhất quyết bướng bỉnh với , do quá nuông chiều em Đồng Y, nên mới khiến em trở nên tùy hứng như ?”
Tôi cao giọng đáp trả:
“Không ở bên cạnh thì gọi là tùy hứng ?”