Anh ấy chính là kỳ tích - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-07-12 09:42:01
Lượt xem: 419

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

10

Tôi và Bùi Minh ăn một bữa lẩu, ăn mừng chúng thoát khỏi gánh nặng.

Trong phòng riêng, nữ phục vụ đang bưng món ăn lên.

Không hiểu , cô bỗng thốt lên một tiếng kinh hãi, mắt thấy chiếc đĩa trong tay cùng cả sắp bay ngoài.

Và hướng cô bay tới, chính là vị trí của Bùi Minh.

Đồng tử Bùi Minh co , buột miệng thốt lên:

“Bộ đồ tám ngàn tệ, làm bẩn cô đền đấy.”

Bước chân của nữ phục vụ khựng , chiếc đĩa trong tay cứng đờ đổi hướng.

Sau đó, cả đĩa và đều ngã vật xuống chân Bùi Minh.

Lạch cạch—

Vỡ tan tành đất.

Tôi và Bùi Minh đều thở phào nhẹ nhõm.

Tôi: May quá, suýt nữa thì lừa .

Bùi Minh: May quá, vợ sắp hóa đen .

Nữ phục vụ hoảng sợ ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng:

“Thưa ông, , cố ý, xin ông đừng khiếu nại ? Tôi chỉ là sinh viên làm thêm thôi, bệnh nặng, em trai còn nhỏ, bất đắc dĩ mới ngoài làm thêm. Chỉ cần bắt đền tiền, ông bắt làm gì cũng .”

quỳ xuống chân Bùi Minh, thậm chí thèm một cái.

Đồng thời, một giọng xa lạ vang lên bên tai :

[ , cứ làm như thế. Nam chính là mềm lòng nhưng miệng lưỡi cứng rắn, cô dùng sự dịu dàng để lay động .]

Ồ, thêm một nữa ?

Tôi nhướn mày, định mở miệng.

Sắc mặt Bùi Minh đột nhiên trở nên nghiêm túc:

“Quỳ trời quỳ đất quỳ cha , cô quỳ chúng bái chúng làm cha nuôi ?”

Nói xong, do dự một chút:

“Chuyện hỏi vợ . Vợ ơi, em nhận một đứa con gái nuôi lớn thế ?”

Tôi: “?”

Tôi cái quái gì chứ.

Nữ phục vụ hình trong gió.

nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ mảnh đĩa vỡ sàn, một tiếng nào bước ngoài.

Tôi thậm chí bắt đầu thấy đồng cảm với cô .

Không ngờ nam chính là một tên ngốc nghếch hài hước.

11

Mấy tuần tiếp theo, bên cạnh và Bùi Minh liên tục xuất hiện đủ loại xuyên .

lẻn công ty, Bùi Minh phát hiện làm gì cũng , ăn uống một, liền đuổi một cách lạnh lùng.

ứng tuyển làm giúp việc nhà , cô gái trẻ măng hơn hai mươi tuổi mắt, thế nào cũng gọi cái tên Vương Ma Ma.

Lại tự xưng là họ hàng xa của Bùi Minh, đến nhà ở nhờ.

cụ thể là họ hàng nhánh nào, thì kể từ con trai của dì Vương ở làng bên cạnh của cô em chồng thứ tư của ông chú lớn thứ tư của cháu ngoại thứ ba của dì ba của .

Tôi mệt mỏi quá, thật đấy.

Bùi Minh gãi đầu:

“Vợ ơi, cứ thấy dạo nhiều đến nhà thế nhỉ?”

Đồ ngốc, đó là phúc khí của đấy.

Tôi gượng gạo, trút giận cắn một miếng lớn mặt .

Tiện thể thông báo cho cuối tuần mua sắm.

Bùi Minh tủi c.h.ế.t :

“Sao dắt , em gọi mười tám trai bao nữa ?”

Tôi vội bịt miệng .

Thôi thôi, chuyện cũ thì đừng nhắc nữa.

Tôi ngờ vẫn còn nhớ chuyện .

Mấy năm theo đuổi , đúng lúc là thời kỳ thích làm màu nhất.

Chàng trai trai và giàu nhất trường tỏ tình với , dù khóe môi cong lên cao hơn cả mặt trời, nhưng vẫn giả vờ giữ kẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/anh-ay-chinh-la-ky-tich/chuong-5.html.]

Bạn cùng phòng bày mưu cho , bảo nên "treo" thêm vài ngày.

Thế là bảo cứ theo đuổi thêm vài ngày nữa, khi nào theo đuổi thì sẽ thưởng.

Bùi Minh: “Thưởng gì?”

Tôi: “Thưởng một buổi gặp mặt khi theo đuổi thành công.”

Ban ngày từ chối , tối đến chạy đến hộp đêm gọi mười tám trai bao.

Tính hóa đơn của Bùi Minh.

Trời ơi, dáng đúng là chuẩn cần chỉnh.

Tôi hít hà hít hà, kịp đủ thì Bùi Minh tìm đến cửa.

Anh hai lời, trực tiếp lăn đất, .

Ánh đèn của hộp đêm chiếu lên chiếc mũi như điêu khắc của , bóng mi in xuống rõ ràng từng sợi, vương chút lệ.

Thật mong manh, thật bất lực, thật đáng yêu.

Tôi luống cuống ôm dỗ dành, dịu dàng hôn giọt nước mắt mặt .

Không ai thấy, thằng bé hư hỏng đang nở nụ đắc ý trong bóng tối.

12

Không chịu nổi sự dai dẳng của Bùi Minh, nhất quyết đòi cùng ngoài.

Đường đường là tổng giám đốc một công ty niêm yết, cứ đòi theo vợ mua sắm.

Tôi hừ lạnh:

“Anh đổi , còn là con ch.ó con ngoan ngoãn nữa.”

Bùi Minh gì, chỉ mở to đôi mắt cún con ướt át, cúi đầu lấy lòng cọ cọ lòng bàn tay .

Tim mềm nhũn.

Thôi , tha thứ cho một giây.

Cả ngày hôm đó, Bùi Minh cứ lẽo đẽo theo , cam tâm tình nguyện xách túi.

Tôi phụ trách mua sắm, phụ trách quẹt thẻ.

Tôi thừa nhận, dáng vẻ quẹt thẻ thật sự trai.

Đi ngang qua một cửa hàng xa xỉ phẩm nào đó, chiếc túi trong tủ kính thu hút ánh mắt.

Bùi Minh: “Thích thì mua .”

Nhân viên bán hàng đang dạo quanh cửa tiệm sáng mắt lên, lập tức bước tới tỉ mỉ đánh giá trang phục của và Bùi Minh, đó niềm nở với :

“Cô chủ thật mắt , đây là mẫu túi mới nhất của mùa , hợp với trang phục hôm nay của cô chủ, cả khu vực Tây Nam chỉ cửa hàng chúng hai chiếc. Để giúp cô đeo thử nhé?”

Tôi sảng khoái quẹt thẻ.

Trước khi còn mua nhiều quần áo và trang sức, nhân viên bán hàng vui vẻ ngớt miệng , vội vàng giúp chúng xách túi, rằng cô sẽ tiễn chúng xe.

Điện thoại của Bùi Minh ‘tích tích’ hai tiếng, vuốt vuốt mấy sợi tóc lòa xòa của :

“Anh lấy tài liệu, em xuống xe đợi nhé.”

Tôi gật đầu, cùng nhân viên bán hàng về phía gara.

“Cô chủ thật phúc, lấy một chồng giàu như , ánh mắt cô chủ, tình yêu dường như tràn ngoài.”

Tôi , đáp lời.

Giữa và Bùi Minh cần bất kỳ sự khẳng định phủ định nào của khác, dù nghèo rớt mồng tơi, chúng vẫn sẽ yêu .

Tình yêu chân thành bền lâu, chỉ cần hai là đủ.

Ngồi lâu, cảm thấy trong xe chút ngột ngạt, đồng thời, một mùi thuốc s.ú.n.g thoang thoảng bất thường dường như từ xa từ từ bay đến.

Vừa định mở cửa sổ cho thoáng, nhưng thể nhấn nút mở cửa sổ.

Một tia lửa lóe lên trong chớp mắt.

Đồng tử co , theo bản năng mở khóa và gọi đến liên lạc khẩn cấp.

“Vợ? Anh đến ngay đây…”

Ầm—

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc, lửa và khói dày đặc trong chốc lát bốc lên tận trời, trong khí tràn ngập mùi cay nồng nghẹt thở.

đang chuyện.

Khói đen cuồn cuộn bốc lên, mảnh vụn và mảnh vỡ bay tứ tung, như những mũi tên b.ắ.n hướng.

Mắt tối sầm, ý thức dần mơ hồ.

Lửa bùng cháy khắp nơi, tiếng gào xé lòng của Bùi Minh từ xa truyền đến, trong tiếng kêu tuyệt vọng của , thấy lo lắng chạy về phía , liều mạng đạp mạnh cửa xe.

Tôi gần như ngất lịm, nhưng vẫn cố gắng nén thở yếu ớt thốt một câu:

“Anh, khụ khụ khụ đồ ngốc… khụ khụ khụ, ngoài cửa… ngoài cửa vòi cứu hỏa…”

Loading...