Ấm - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-06-26 02:37:03
Lượt xem: 8

Lan Chi là kiểu con gái gây chú ý ngay từ cái đầu tiên. Trong lớp đại học, cô lặng lẽ nơi góc bàn quen thuộc, như một chiếc bóng nhạt màu vương ô cửa sổ. Hiếm khi thấy cô xuất hiện ở các câu lạc bộ những buổi tụ họp rộn ràng.

Nếu ai đó từng vô tình lướt ngang, lẽ điều còn đọng duy nhất là hình ảnh một cô gái nhỏ với cuốn sổ tay giản dị, và đôi lúc mải miết ngoài trời lâu. Đôi mắt Chi tĩnh lặng, cất giấu một thế giới riêng, nơi nỗi niềm chỉ lặng lẽ thở dài mà vỡ thành lời.

Ngôi nhà nhỏ nơi cuối con hẻm đất đỏ, nép tán bàng xanh thẫm của một miền quê yên ả, là nơi Chi lớn lên. Không là một tuổi thơ khốn khó cùng cực, nhưng cũng chẳng mấy dư dả để mơ những điều xa xỉ.

Từ ngày ba chật vật với những món nợ chồng chất một trượt chân trong giấc mộng làm ăn, căn nhà nhỏ dường như cũng thở dài. Những bữa cơm kiệm lời, những đêm dài một tiếng . Cái tĩnh lặng len lỏi từng khe hở, lạnh lẽo như cơn mưa buốt, chỉ chờ một khe cửa hé mở để ùa .

, Chi rời xa quê nhà, mang theo chiếc vali nhỏ cùng hành trình đại học nơi phố thị. Cô trọ trong một căn phòng bé cuối hẻm, mái tôn thấp và bức tường lốm đốm dấu thời gian. Cuộc sống nơi phố thị ồn ào, tấp nập nhưng căn phòng của Chi thì chẳng khác mấy quê nhà. Vẫn là lặng, vẫn là nơi để gấp gọn những nghĩ suy một ngày dài mỏi mệt.

Chi sống tiết kiệm từng đồng, như thể mỗi xu rơi đều là giọt mồ hôi của ba . Cô hiếm khi than thở, càng hiếm khi kể về , chỉ lặng lẽ gói ghém nỗi niềm những trang sách cũ, tiếng nhạc thì thầm như lời tự tình với chính .

Một thế giới nhỏ bé, trong veo, nhưng đôi khi cô đơn đến nao lòng. Như thể tất cả những điều cần , cô gói gọn ánh mắt trầm tĩnh, dáng vẻ chín chắn sớm hơn cái tuổi đôi mươi.

Không chỉ học giỏi, Chi còn tự xoay sở với cuộc sống nơi đất khách. Ngay từ năm nhất đại học, cô bắt đầu làm gia sư, tự lo học phí và trang trải cuộc sống trong cái thành phố lúc nào cũng vội vã . Cô hiểu rằng đặc quyền để chỉ học mộng mơ.

Mỗi ngày của Chi là vòng giữa giảng đường, thư viện và những buổi dạy học. Những ngày dạy, cô tranh thủ soạn bài, làm bài tập, đôi khi chỉ là bên cửa sổ, lặng ánh chiều đổ dài xuống dãy nhà trọ.

Thành phố trong mắt thiếu nữ , là ánh đèn rực rỡ, là tiếng vang ở những buổi tiệc cuối tuần. Với cô, thành phố là nhịp sống lúc nào cũng hối hả. Là tiếng còi xe dồn dập mỗi giờ tan tầm, là những bước chân vội vã chen nơi trạm xe buýt, là ổ bánh mì ăn vội đường để kịp giờ dạy.

Giữa dòng lúc nào cũng như đang chạy đua với thời gian, cô học cách bước nhanh hơn, sống gọn hơn, nhưng lòng thì vẫn giữ cho những lặng riêng.

Chiều hôm , một buổi chiều tháng Sáu.

Chuyến xe buýt cuối ngày chầm chậm lăn bánh qua những con phố đổ bóng hoàng hôn. Chi mới chợt nhớ , cuốn tài liệu quan trọng mà sáng mai nộp vẫn yên bàn học. Một thoáng lo âu, nhưng khi kịp thành tiếng thở dài thì điện thoại trong túi khẽ rung lên.

Là tin nhắn từ Mai, gửi từ lúc tan học: “Tao mang tài liệu của mày để quên về , qua nhà tao lấy !"

Chi khẽ thở phào. Một tiếng “May quá!” thoát , trộn lẫn cùng thở nhẹ nhõm.

Khi xe dừng con hẻm nhỏ dẫn nhà Mai, cô siết nhẹ quai túi, bước xuống, bước chân phần vội vã hơn thường ngày.

Ánh sáng chiều ngả hẳn sang màu tím tro. Cô dừng cổng nhà Mai, tay cầm điện thoại, soạn vội một tin nhắn:

“Tao tới nè, mày về nhà đó?”

iwaaaa

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/am/chuong-1.html.]

Tin nhắn kịp gửi, thì cánh cổng sắt kẽo kẹt mở . Mai.

Là một trai mặc đồng phục học sinh, áo sơ mi trắng còn lấm tấm vài vệt nắng chiều, mái tóc rối nhẹ. Gương mặt lạnh lùng nhưng xa cách, thoáng bất ngờ khi thấy cô đó.

Chi chợt nhận . Gương mặt từng lướt qua trong những khung hình chụp chung của Mai với gia đình. Đó là em nhỏ hơn cô vài tuổi mà Mai vẫn nhắc tới thoáng qua trong những câu chuyện phiếm. đây là đầu tiên cô thấy ngoài đời.

Trên n.g.ự.c áo , bảng tên thêu đậm một hàng chữ nhỏ: “Ngô Hoàng Đăng Khải”.

Chi cố tình , nhưng đôi mắt cứ lướt ngang, dừng như thể chính cái tên thầm thì một âm vang mơ hồ trong lòng cô.

“Chị là bạn chị Mai ạ?” Giọng trầm, dứt khoát. Không lấy một chút lúng túng nào của gặp lạ.

Chi bối rối, gật đầu nhẹ.

“Chị đến lấy tài liệu Mai đem về giúp chị.” Cô nhẹ, tay vô thức siết chặt quai túi.

Cậu gì thêm, chỉ gật đầu lưng trong. Dáng gầy, nhưng bước vững vàng. Cô theo bóng lưng trong vài giây, bất giác tim rung lên một nhịp lạ.

Một lúc , , đưa tập hồ sơ cho cô. Đôi mắt vẫn bình thản như cũ, tránh né.

“Cái đúng ạ?”

Chi nhận lấy, ngập ngừng. “ ! Cảm ơn em.” .

Không hiểu , cô cứ thấy điều gì đó ở chút khác biệt. Lạnh nhưng xa cách, ít lời mà chẳng hề lạnh lẽo.

Cánh cửa lưng cô nhẹ nhàng khép . Một tiếng "cạch" nhỏ, như thể khép một cuộc gặp thoáng qua.

Không gì đặc biệt.

Chỉ là một mảnh chiều mỏi mệt.

Một ánh mắt thoáng chạm.

Một giọng trầm ấm đủ để lưu chút gì đó trong tâm trí.

đôi khi, chính những khoảnh khắc tưởng như vô tình gieo lòng những hạt mầm tên.

Loading...