Vô Hạn: "Làm thế ? Tôi hai mã QR, một mã chính thì thể thu hồi ?"
Anh: "Ý là thể dùng mã đó nữa."
là lừa : Vô Hạn: "Anh lừa quét mã QR đó ?"
Mạch Mạch: "Anh mã riêng, vì đang làm cho công ty đó."
Nói đến đây, Mạch Mạch nhớ cái đêm mưa gió đó, đàn ông lén lút cuộn tròn tấm t.h.ả.m và lăn nó . Cô khẽ, trong lòng cảm thấy Vô Hạn thật đáng yêu.
Mạch Mạch hề nhạo , cô chỉ thấy thật dễ thương. Mười mấy năm cô sống, đây là đầu tiên cô quan tâm đến một .
Anh: "Hôm nay nhập học , cũng đến trường."
Tốc độ học tập của các trường đại học ở đất nước nhanh, khai giảng là bắt đầu học ngay. Kỳ nghỉ hè của họ ngắn, cô nhận thông báo nhập học từ tháng Tám, và hôm nay là ngày khai giảng cuối cùng.
Đại học, chắc chắn thể lơ là việc học.
Mạch Mạch: "Tôi cũng , chuẩn thứ đầy đủ ."
Ai bảo cô nghỉ ngơi: Anh: "Cô cần làm thêm ?"
"Cần chứ, sẽ ." Mạch Mạch gật đầu, cô cũng kiếm tiền.
Mạch Mạch: "Vậy thể chở . Dù thì công việc của cũng là chở khách mà. Lần thuê làm tài xế riêng, bao nhiêu cũng . Tôi sẽ trả gấp mười phí taxi bình thường. Sau đó chở đến trường đại học, chở đến nơi thuê nhà."
Cô còn bổ sung: "Hơn nữa, đây là đơn hàng 24 giờ, thể lái xe cho cả ngày."
Hai , Mạch Mạch cũng kiểm soát cuộc đời .
Anh cảm thấy cô quá tốn tiền, đang làm thêm để kiếm tiền cho cô mà cô thuê. Vô Hạn khẽ nhíu mày: “Trước khi nhập học còn thành nhiệm vụ.”
Anh làm nhiệm vụ gì, Mạch Mạch rõ. Cô chỉ hy vọng thể sớm.
Mạch Mạch: "Anh gì thì tin cái đó. Tôi sẽ ở trạm xe buýt và đợi ."
Nơi xa, nếu để đón cô, thì cô chỉ thể đợi. Cô để bài tập.
Sau khi ngoài, Mạch Mạch đến trạm xe buýt, Vô Hạn vẫn tới, cô chỉ một câu: “Anh đừng làm gì cả.”
Mạch Mạch vất vả vì cô, cô chỉ nghỉ ngơi.
Anh gì, Vô Hạn bắt đầu suy nghĩ: “Hình như lời cô gì sai cả.”
Mạch Mạch lắc đầu: “Vậy xe ?”
Anh: "Có, nhiều. Tôi thể đưa cô xuống tầng , cô xuống đó đợi ."
"Xuống tầng ?" Mạch Mạch nhanh chóng . Cô thẳng khỏi ngõ hẻm, dọc theo con đường nhỏ để đến đại lộ.
Không đợi cô.
Anh lặp một câu: “Vừa cô gì, cô cô đang ?”
Mạch Mạch ngạc nhiên: "Tôi đang đến trạm xe buýt gần đại lộ."
Anh: "Không cần đến đó. Xe đang đỗ ở gần trạm xe buýt."
Mạch Mạch: "Tôi vất vả."
Anh: "Tôi vất vả, cô nhanh chóng đến đó để đón ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/am-muoi-kiem-soat/chuong-234.html.]
Mạch Mạch: “Vậy chúng gặp ở ?”
Anh: "Ngay cạnh trạm xe buýt. Bên cạnh đó một cửa hàng."
Mạch Mạch: "Thật sự là vất vả ?"
Anh: "Không vất vả, cô cần lo lắng."
Mạch Mạch: "Tôi vẫn đến đó. Anh cứ đến đó đợi ."
Anh cũng gì. “Tôi cần đợi , sẽ đến đó.”
Mạch Mạch: “Không , hôm nay việc gì làm.”
Anh: "Không cô đến thư viện để học ? Chuyện xong ? Hôm nay là ngày khai giảng."
Vô Hạn: "..." Mạch Mạch vẫn trả lời.
"Tôi làm gì . Anh cứ đến đó làm việc . Tôi sẽ đến thư viện để học."
Vừa nhắc đến thư viện, Mạch Mạch liền nhớ đến Vô Hạn. Cô nhớ cách giúp cô xem tài liệu, ánh mắt kiên nhẫn và nụ dịu dàng của . Một luồng cảm xúc ấm áp lan tỏa trong lòng cô.
Cô cảm thấy những đổi nhỏ thật mạnh mẽ. Cô đến thư viện vì Vô Hạn. Không từ lúc nào, tình cảm của cô dành cho vượt qua mức độ đơn thuần là ngưỡng mộ.
Vô Hạn dường như cũng cảm nhận sự đổi của cô. Anh : "Cô gái, bao giờ thấy cô năng lực như thế. Cô thực sự chăm chỉ."
"Không gì , đừng khách sáo nữa. Tôi đây."
Cái gì mà cần thêm, cô việc cô chăm chỉ học tập chỉ vì , mà là để giành quyền kiểm soát cuộc đời .
Cô sống theo kiểu cũ nữa, cô trở nên hơn, cô thể tự lo liệu cho bản , cần dựa dẫm khác.
Mạch Mạch: “Tôi lãng phí thời gian. Tôi mục tiêu theo đuổi, và sẽ từ bỏ.”
Anh: "Cô gái, cô quá tuyệt vời."
Anh: "Tôi sẽ bao giờ để cô chịu áp lực. Cô cứ làm những gì cô ."
Anh cô làm gì, cô đang đấu tranh cho bản . Anh cũng cô đạt những gì cô .
cô vẫn : " chịu áp lực. Tôi sống một cuộc đời áp lực."
Cô thể tìm hạnh phúc của riêng . Anh cũng cô như thế.
Mạch Mạch: "Tôi đây."
Anh: "Tôi sẽ ngay bây giờ."
Anh: "Không, sẽ làm việc ngay bây giờ."
Mạch Mạch : "Vậy xe buýt ?"
Anh: "Tôi xe buýt, xe riêng. Tôi sẽ chở cô đến đó."
Anh lấy chìa khóa , địa chỉ cụ thể của trường và ký túc xá. Cô thể chọn chỗ tùy thích xe.
Anh cô: "Tôi thấy cô gái . Cô cứ đến đó ."
Anh ám chỉ gì?
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Anh cô: " , cần làm. Tôi thể làm việc ngay tại đó."