Nói xong, cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy ý chí: “Lần nhất định đậu, đổi cuộc sống .”
Mạch Mạch xong câu đó, cô xong nó mười ngày , nhưng giọng điệu càng lúc càng trôi chảy.
Mạch Mạch chuyện nữa, cô tiếp tục làm bài tập, nhanh chóng ngủ.
--- Chương 119 ---
Khi Mạch Mạch đang bài tập, Vô Hạn đang ở cửa hàng bách hóa.
Sau cuộc gọi điện thoại, ngoài, nhưng tắm mà là đang chờ cô.
Cô thấy ngoài, lẽ là đang gọi cho cô, nhưng . "Chuyện gì ? Tại cô hỏi một câu kỳ lạ như ?"
Thật , cuộc gọi điện thoại mang một tin tức . Anh chỉ cho Mạch Mạch là bạn cô, ở Lỗ Tây Cổ Trấn , đang làm thêm. Cô lừa tiền, cách nào để . Anh cô giúp , nhưng gì, chỉ : “Không , đừng bận tâm đến việc của .”
Mạch Mạch cho rằng đây là giao dịch, nhưng cô cũng hỏi, chỉ : “Tôi chỉ hỏi xem cần đến chỗ đó , sẽ gọi cho .”
Lỗ Tây Cổ Trấn cách đây hàng nghìn dặm, làm cô thể ? Mạch Mạch xúc động, nhưng nếu bạn gặp tai họa thật, cô cũng tiền cách nào để giúp đỡ, trong lòng cô đầy sự lo lắng.
Cô là ham tiền. Mạch Mạch chuyển sự chú ý từ thất vọng sang sự thèm ăn, cô nghĩ đến việc nấu đồ ăn đóng hộp ở đó, và đó, học đại học.
Cô hơn một nghìn km từ đây đến đó, qua bao nhiêu nơi. Đường sá hề bằng phẳng, Mạch Mạch thể bộ .
Mạch Mạch nghĩ đến việc sẽ đường bộ. Tuy cô tiết kiệm một khoản tiền nhỏ, nhưng đường bộ tốn tiền, cô cũng bao lâu nữa. Cô dành dụm cho bản .
“Lần đầu tiên đường bộ,” Mạch Mạch gửi tin nhắn bằng giọng . “Tôi còn mua vali nữa.
“Mặc dù đường bộ tiện lắm, nhưng hơn là gì cả, cô sống cho ,” Vô Hạn . “Vị trí của cô quan trọng. Cô tính toán đường , làm để tránh khác lợi dụng.”
Mạch Mạch đáp : “Tôi đầu tiên đường bộ. Lần cùng một bạn . Cô về chuyện tiền bạc khôn khéo.”
Vừa đến bạn đó, Vô Hạn bỗng nhiên im lặng, chuyển chủ đề: “Cô còn thức ?”
Mạch Mạch nghĩ cô ngủ . “Tôi gọi điện thoại cho cô , cô thể máy, chắc là đang ở nơi làm việc thôi,” cô .
Trong những năm đó, bạn làm thêm nhiều công việc. Mạch Mạch ở Lỗ Tây Cổ Trấn, gần sông. Người bạn làm việc trong một cửa hàng nhỏ chuyên bán hải sản ở thị trấn, một ngày lương chỉ mười tệ.
Mười tệ đó đáng kể đối với một gia đình song làm việc, nhưng Vô Hạn thấy kỳ lạ. Mạch Mạch : “Cô một gia đình đặc biệt. Cô học giỏi, nhưng giới hạn khỏi thị trấn nhỏ, chỉ làm việc ở nơi gần nhà, chỉ kiếm mười tệ mỗi ngày. Cô làm thế nào để kiếm tiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/am-muoi-kiem-soat/chuong-225.html.]
Mạch Mạch thêm: “ cô giỏi, cô làm thế nào để kiếm tiền.”
Vô Hạn : “Vậy cô , cô ?”
“Tôi ,” Mạch Mạch trả lời. “Tôi sẽ gọi cho cô .”
Vô Hạn : “Cô làm thêm, chắc là xa lắm , cô thể tàu điện ngầm để làm thêm.”
Mạch Mạch : “ thời gian còn nhiều, chỉ thể bộ.”
Vô Hạn thuận theo ý cô: “Cô thể tàu điện ngầm, nhưng nếu cô quá xa, cô thể xe buýt.
Mạch Mạch : “Khi đó thể ghế đẩu để .”
Cô cũng gì nữa, chỉ lập tức tắt điện thoại. Cô giữ gìn sức khỏe, thể mắc bệnh, thể xem phim .
Vô Hạn rằng cô luôn làm thêm, thực cũng , nhưng lẽ do điện thoại kết nối với Internet nên cô làm thêm.
Mạch Mạch điện thoại của bạn cô, đến quầy lễ tân. Cô : “Tôi cần gọi điện thoại cho Lâm Tuyền.”
Vô Hạn ở đầu dây bên đang gặm chân gà nướng, chuẩn thời gian cho , và đó trở phòng làm việc để làm việc, : “Cô thể gọi cho .”
Mạch Mạch một tiếng “Ừm”, hỏi: “Tôi nên bằng cách nào?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Vô Hạn đáp: “Cô bản đồ của mà.”
"Không !" Cô vội vàng ngăn , lo lắng gãi gãi mái tóc. Cô cầm lấy chai nước : "Tôi nhờ đưa , nghĩ ?"
Vô Hạn ngạc nhiên: “Cô cũng thể nhờ ?”
“ thế!” Mạch Mạch . “Chúng giao dịch mà, chuyện là hợp lý!”
Vô Hạn cô một lúc lâu, gật gật đầu: “Được, thể .”
"Không !" Cô vội vàng ngăn , sang điện thoại : "Đợi gọi cho cô chuyện nhé."
Vô Hạn cô vài giây. Cô vẻ gì là hổ cả, chỉ : "Tôi tiện chuyện công việc với ở đây, tìm một nơi khác để chuyện." Cô im lặng một lát, "Tôi cũng đến sự tồn tại của ."
Mạch Mạch bảo vệ Vô Hạn, chỉ vì những lý do nhỏ nhặt đó.
khi cô , cô quá đa nghi, nhưng cô Vô Hạn chuyện đó. Những gì cô làm, cô tại cô cho rằng đó là đúng.