13 "Cõi Âm" - CHƯƠNG 5 : Cánh cửa mồ côi
Cập nhật lúc: 2025-07-08 07:29:55
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh nắng cuối ngày dần tắt, để bầu trời một màu xám xịt âm u, từng đám mây nặng trĩu như nuốt chửng lấy mặt đất. Con đường dẫn đến trại giáo dưỡng trẻ mồ côi lầy lội, gập ghềnh, gió thổi hun hút. Chiếc xe chở Phú dừng cánh cổng sắt nặng trịch han gỉ theo năm tháng. Một tấm biển cũ kỹ treo lủng lẳng, dòng chữ bạc màu: "Trại Giáo Dưỡng Cô Nhi Viện Thiên Ân."
Tiếng cánh cổng rít lên một âm thanh lạnh lẽo như gào thét giữa gian tĩnh mịch, một phụ nữ trung niên mặc áo khoác sẫm màu bước , ánh mắt lạnh tanh liếc Phú từ đầu tới chân. Cô nở một nụ nhếch mép, chua cay và đầy mỉa mai:
— một đứa liệt ... thể nữa chứ."
(Nói thầm)
Nói xong, cô đẩy mạnh chiếc xe lăn của Phú, bánh xe cũ kỹ kêu lên từng tiếng cọt kẹt nặng nề, như khắc sâu lòng Phú một nỗi bất an mơ hồ.
Bước trong, mùi thuốc sát trùng và ẩm ướt của những bức tường loang lổ bủa vây. Ở giữa văn phòng, một đàn ông tuổi đang bàn giấy, khuôn mặt hiền từ nhưng phảng phất nét mệt mỏi
Ông là Viện trưởng
ông Hòa.
Ông Hòa đón lấy tập hồ sơ, lật từng trang chậm rãi, ánh mắt ngập ngừng dừng ở mục thông tin gia đình. Ông khẽ thở dài, giọng trầm trầm buồn bã:
"Chỉ còn và cha... thì mất vì mất m.á.u nhiều và nhiễm trùng nặng,Đứa trẻ thật đáng thương." Haizz..
Quay sang bà Dung — phó viện trưởng, phụ nữ khuôn mặt sắc lạnh, ánh mắt nghiêm khắc. Ông nhẹ nhàng :
— "Dung , cô hãy thu xếp cho bé đó một chỗ ở, đầy đủ đồ ăn, nước uống nhé. Đừng để cháu nó chịu thiệt thòi."
Cuộc sống của thằng bé đó khắc nhiệt lắm ..
Bà Dung chỉ nheo mắt, gật đầu khẽ khàng, thêm lời nào. Tính cách của bà vốn là thế — lạnh lùng, nghiêm khắc, ít luôn soi mói từng nhỏ, đặc biệt là với y tá, bảo mẫu nhân viên khi lơ là công việc.Chỉ cần sơ sẩy một chút cũng thể khiến bà ghim bạn và theo dõi bạn từng ly từng tí một.
"Tôi sẽ giao cho Mận phụ trách đứa bé ." — bà Dung buông một câu gọn lỏn, gọi cô gái trung niên khi nãy tới.
Ông liền đặt tay lên vai Phú, Phú thở dài chắp tay chỗ khác cố kìm nén cảm xúc Mận và Phú khi đẩy
Mận:
Là phụ nữ đẩy xe Phú, ánh mắt gian xảo như thể nuốt trọn tâm can khác
Vừa đẩy xe, lườm Phú, Mận đưa len lỏi qua dãy hành lang u ám. Tiếng bánh xe lăn nền gạch cũ vang vọng, hòa tiếng gió hú ngoài khung cửa sổ, lạnh lẽo đến rợn . Phú phong cảnh xung quanh lòng đột nhiên ớn lạnh như thế hàng ngàn nghìn đang và quan sát
Cuối cùng Cánh cửa phòng của Phú đến , Mận dừng đẩy phú trong phòng, nghiêng đầu Phú nhạt:
— "Đây, phòng của . Từ giờ nơi đây là là của . Nói xong bà Mận lặng lùng
Căn phòng nhỏ, trống trơn, tường bám đầy rêu phong và ẩm mốc, một chiếc giường sắt lạnh lẽo im lìm trong góc tối. Bên cạnh là bàn học cũ kỹ, ghế gãy một chân, ánh đèn vàng vọt leo lét treo lủng lẳng trần nhà, trông giống như một buồng giam hơn là nơi dành cho trẻ em.
. Không gian im lặng đến ngột ngạt. Phú lặng , đôi mắt vô hồn chằm chằm chiếc chuông nhỏ treo cổ
món quà cha tặng khi chia tay. Chiếc chuông bạc, dù cũ kỹ nhưng vẫn phát những âm thanh thanh thoát, êm dịu mỗi khi gió lùa qua. Âm thanh là thứ duy nhất còn , gắn kết Phú với ký ức về gia đình.nhưng cả đêm Phú dường như ngủ vì những nỗi lo của khi mới bắt đầu học viện .
Sáng hôm , Phú đưa đến lớp học — một căn phòng chật chội, ngột ngạt, nơi những đứa trẻ khác đầy đủ, ánh mắt lạ lẫm, xăm soi. Ngay khi Phú xuất hiện, sự yên lặng vỡ tan.
Một thằng bé béo ục ịch to mồm dậy, gào lên
— "Này, mày là cái thằng mà cả lớp của tao mới bàn tán đó
Một thằng liệt và
Đéo thế chắc khác gì một cái khúc gỗ
Thằng béo khặc lên ..
Cả lớp liền đồng loạt phá lên. Có đứa nhổ nước bọt ngay xe lăn của Phú. Có đứa khác thì lén nhặt viên đá ném bánh xe, hả hê.
— "Cút ! Đừng ở lớp bọn tao chứa nổi một thành phần phế như mày và làm trò trống gì cả . Bọn tao chơi với đồ phế vật
Chiếc xe lăn đám trẻ vây quanh, đứa xô mạnh, đứa lấy gậy chọc phá, thậm chí còn giật mạnh tấm chăn mỏng đắp chân Phú.
Những ánh mắt đó những lời khinh miệt đó cứ vang vẩn trong đầu phú liền sốc hoảng sợ tức giận chán giết
Bỗng từ trong bong tối sâu thẳm trong Phú liền cất lên một giọng khàn khàn đầy ma mị
Bị khinh thường mày tức giận lắm đúng ?
Hay là để tao xử luôn cả đám nhé
Camd giác bất lực lắm đúng khà khà khà
Giọng bí ẩn đó như thối thúc Phú nhưng chợt
lúc , một bóng nhỏ nhắn lao tới, dang tay che chắn cho Phú. Đó là Thảo
Là cô gái đeo cặp kính to tròn, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết. Cũng là khuyết tật ít nhất trong cả lớp cả nhà thảo đều là gia đình tiếng trong khu vực
Bố thì đội trưởng đội quản lý lực lượng đặc nhiệm cảnh sát hình sự
Mẹ cô bé thì một trong những giữ cổ phần của công ty Pxts dịch nghĩa
Cổ phần trái phiếu
Thảo do một chậu hoa từ tầng hai sân thượng rơi xuống đầu cũng may chỉ tổn thương nhẹ vùng chí nhớ thi thoảng sẽ những cơn co giật và mất lý trí nên bố của cô bé gửi cô bé đến đây để điều trị
Một phần bố cũng bận nhiều việc một phần ít thời gian để thăm con gái nên gửi gắm thảo đây
Thảo hiệu trưởng cho ở phòng vip nhất điện nước cả tivi để xem
đối với thảo mấy thứ đó cũng chỉ là đồ bỏ
Rất là chán nhưng khi Thảo thấy Phú mới nhập trại giáo dưỡng cô để ý phú những biểu hiện lạ lẫm nên thầm theo dõi và tìm hiểu về phú .
— "Các thôi ! Cậu khổ ." Ai mà một câu gì về bạn nữa đừng trách
Ánh mắt sắt nhọn của thảo liếc từng đứa một trong đó chằm chằm thằng béo
Thằng chính sợ rún dám thẳng Phú nữa đánh lặc liền chỗ khác
cô nàng nổi tiếng là nóng nảy nếu và mỗi khi ngoài đều vệ sĩ theo ai mà chọc cô nàng thì cũng nhận một cái kết đắng nên cả lũ hậm hực im nhưng ánh mắt vẫn liếc và chán nghét vì tại một như thảo cũng là đại diện cho thể lớp để ý Phú một thằng phế vật
Khi về phòng, Phú im lặng xe lăn, ánh mắt buồn bã chằm chằm chiếc chuông cổ. Một bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu — là Phương.
Rồi cô dạy trẻ lên lớp dạy học thì bọn chúng cũng thôi gì đến Phú
— " vất vả nhiều ."
giọng thảo ấm áp, như chạm đến tận đáy tim Phú.
Không thể cất tiếng, chỉ đôi vai run lên từng hồi, Phú tựa gục đầu thảo, bật nức nở như trút hết bao tủi hờn dồn nén.
Cả lớp đều thốt lên nhưng ai gì cả
Thảo nhẹ nhàng chuyện cũng qua sẽ bảo vệ cần sợ hãi gì nữa
...
Giờ ăn tối, Phú đẩy nhà ăn. Ánh mắt của những đứa trẻ khác vẫn đầy soi mói, xì xào bàn tán ngớt. Không gian như đông cứng khi một cô bé xuất hiện.
Đó chính là Diệu An
— "Từ nay sẽ là bạn tớ nhé!"
Thảo mỉn và kết bạn với phú chỉ lặng thinh
Có thể đây là đầu tiên bạn từ nhỏ đến giờ ngoài em gái của thì ít khi ai chuyện nhiều như
Phú mỉn một Nụ tươi và hạnh phúc khi thảo làm bạn với và cả thế hai một bàn ăn và kể chuyện cho đến hết giờ ăn
Khoảnh khắc , âm thanh như tan biến, chỉ còn nụ soi sáng căn phòng tối tăm trong lòng Phú. Cậu gật đầu, đôi mắt vẫn còn ươn ướt.
Tên cô bé là Diệu An — con gái của một gia đình phú hào giàu . Cha cô bận rộn với công việc điều hành tập đoàn bất động sản và xây dựng quy mô lớn, quanh năm chỉ đến những con và bản hợp đồng.
Diệu Anh, trong sự cô đơn của , từng nghĩ trại trẻ mồ côi sẽ là nơi thật nhiều bạn bè. khi đến đây, cô mới hiểu: hầu hết những đứa trẻ đều thiểu năng, khuyết tật, chẳng ai thể trò chuyện thấu hiểu cô.
Thế nhưng, đầu tiên cô gặp Phú — một ánh mắt buồn sâu thẳm, giống như chính cô. Một thứ cảm giác quen thuộc, khiến cô chủ động đưa tay , nở nụ .
Chiếc chuông nhỏ cổ Phú khẽ ngân lên một tiếng, âm thanh hòa nhịp đập của một tình bạn chớm nở, giữa hai tâm hồn cô đơn lạc lõng.
Chiếc Chuông Và Lời Thì Thầm Trong đêm
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/13-coi-am/chuong-5-canh-cua-mo-coi.html.]
Đêm thứ ba kể từ khi Phú đặt chân trại trẻ mồ côi. Trời vẫn mưa, dai dẳng và lạnh lẽo, những giọt nước nặng nề gõ nhịp đều đều lên mái ngói cũ nát, như tiếng đếm của một kẻ vô hình nào đó. Trong căn phòng nhỏ, sự im lặng bao trùm đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng tim đập và nhịp thở yếu ớt của chính hòa bóng tối.
Từ khe cửa sắt, tiếng chuột lách cách vang lên, kéo lê bóng dáng nhỏ bé qua từng trống. Như tiếng ai đó đang thì thầm, như điều gì, nhưng thành lời.
Phú đó, trằn trọc, ánh mắt mở trừng, tài nào chợp mắt .
Ở ngay đầu giường, chiếc chuông đồng — món kỷ vật duy nhất để , vẫn lặng lẽ treo yên, một tiếng động. Dù hoen ố theo năm tháng, chuông sứt mẻ và rạn nứt, nhưng mặt kim loại cũ kỹ vẫn phản chiếu thứ ánh sáng nhợt nhạt, mờ ảo, tựa như đang thở, như đang giấu bên trong một bí mật nào đó vượt ngoài sự hiểu của con .
Âm thanh ngân nga vang vọng trong đầu Phú, lạnh lẽo và kỳ quái, như thể một giọng đang gọi từ nơi xa lắm.
bé... đừng ngủ vội... căn phòng an ...”
Âm thanh vang lên, khẽ như gió thì thầm bên tai, kéo Phú lạc một giấc mơ mơ hồ. Trong làn sương trắng mờ ảo, một bóng hình quen thuộc hiện . Đó là .
Bà đó, nụ hiền dịu như ánh nắng ban mai, đôi mắt ấm áp nhưng phủ một nỗi buồn sâu thẳm. Bà cúi , nhẹ nhàng vuốt tóc , giọng như vọng từ nơi xa xăm:
“Mẹ nhớ con lắm... đứa con trai bé nhỏ của . Mẹ buồn lắm, khi thể ở bên cạnh để chở che và bảo vệ con. Con sống thật mạnh mẽ, thật bình an, ? Hãy sống một cuộc đời thật hạnh phúc... dù bên cạnh.”
Giấc mơ êm ái nhưng cũng nhói buốt như một lưỡi dao, cắt sâu lòng.
Phú giật choàng tỉnh. Căn phòng tối đen, chỉ ánh trăng yếu ớt len lỏi qua khe cửa sổ, hắt lên bức tường cũ kỹ những vệt sáng lạnh lẽo. Cậu siết chặt chiếc chuông đồng trong tay, đôi tay run rẩy. Căn phòng im lặng đến nghẹt thở, còn tiếng , chỉ còn tiếng trái tim nhỏ bé đang đập loạn vì đau đớn.
Nước mắt, rơi từ khi nào, lặng lẽ lăn dài gò má non nớt. Cậu cắn chặt môi, đôi vai gầy khẽ run lên từng đợt, cố gắng nuốt trọn nỗi nghẹn ngào đang chực trào thành tiếng.
Cô đơn. Lạnh lẽo. Trống rỗng.
Một đứa trẻ mười tuổi, mất , cha gửi trại trẻ xa lạ, gắng gượng sống sót trong thế giới lấy một chốn an . Nỗi đau , chẳng ai thấy, chỉ chiếc chuông cũ kỹ kỷ vật cuối cùng của
lặng lẽ ở bên , như chứng nhân duy nhất cho tất cả.
Đêm dài như vô tận, nhưng trong đôi mắt đẫm nước, vẫn ánh lên một tia sáng nhỏ bé, yếu ớt nhưng kiên cường.
Cậu sống. Dù thế giới tàn nhẫn đến , vẫn sống.
Ánh sáng nhợt nhạt của buổi sáng sớm len qua khung cửa sổ cũ nát, phủ lên căn phòng một lớp màu xám lạnh. Phú mở mắt, đôi mắt sưng húp vì cả đêm. Cậu dậy, bàn tay vẫn nắm chặt chiếc chuông đồng, lạnh buốt, như thể sợ rằng buông nó sẽ biến mất cùng giấc mơ .
Tiếng chuông nhỏ, nhẹ đến mức chỉ thấy — nhưng nó rõ ràng vang lên, do gió. Một âm thanh khẽ khàng, trầm đục, vang vọng đó trong căn phòng, như ai đang gõ tâm trí .
Cậu rón rén rời khỏi giường, cố gắng lên chiếc xe lăn khỏi phòng, ánh mắt lập tức chạm một bóng lạ. Ở cuối hành lang, ai đó lưng , áo khoác bạc màu, dáng nhỏ thó như một đứa trẻ. Người đó im, nhúc nhích, cho đến khi chớp mắt thứ hai — thì bóng biến mất, như thể từng tồn tại.
Tim thắt . Cả như đông cứng.
Ngay lúc , một bàn tay khẽ đặt lên vai Phú. Cậu giật ngoắt . Là Phương — cô y tá trẻ, duy nhất trong trại mà thể tin tưởng.
— "Sao thế? Sáng sớm mà sắc mặt em tệ thế ... Đêm qua ngủ ?"
Phú trả lời. Cậu cúi đầu, bàn tay nhỏ siết chặt chiếc chuông đồng cũ kỹ, như sợ nếu buông thì nó sẽ biến mất. Đôi mắt Phú ánh lên nỗi u uất, chất chứa một nỗi sợ hãi mơ hồ, sâu thẳm — một thứ cảm xúc chẳng lời nào thể diễn tả.
Quý
Phương hồi lâu, ánh mắt chùng xuống, cô khẽ xuống cạnh giường, xoa nhẹ mái đầu lấm tấm mồ hôi của , giọng trầm lặng:
— "Lại mơ thấy ác mộng nữa ?"
Phú đáp, chỉ siết chặt hơn chiếc chuông trong tay. Đôi mắt , dù chẳng thể thành lời, nhưng vẫn lặng lẽ hướng về thứ đồ vật cũ kỹ — như thể nó, thể chạm tới một nơi ấm áp mà từ lâu còn tồn tại trong thế giới .
Đó là kỷ vật cuối cùng để . Thứ duy nhất gắn kết với rời khỏi cõi đời khi Phú còn quá nhỏ. Bao nỗi nhớ thương, khát khao, cô đơn... tất cả dường như đều dồn nén vật nhỏ bé .
Phương im lặng một lúc, khẽ cất tiếng:
— "Chị từng ông bà kể, những món đồ, dù cũ nát, nhưng mang sức nặng hơn cả sinh mạng. Có lẽ, chiếc chuông ... chính là ánh sáng duy nhất còn sót con đường em đang ."
Nghe , Phú càng ôm chặt chiếc chuông lòng, như sợ một cơn gió vô hình nào đó thể cướp mất nó khỏi tay . Trong lòng , một lời thề thầm lặng vang lên — dù chuyện gì xảy , dù trả giá thế nào, cũng sẽ để mất món đồ .
Bởi vì, chỉ cần chiếc chuông vẫn còn ở bên, sẽ tin rằng vẫn dõi theo — từ một nơi nào đó, xa xôi và lặng lẽ.
Đêm tiếp theo.
Ngoài hành lang tối đen, vang lên những tiếng bước chân lạ lẫm. Nhịp điệu chậm rãi, đều đặn, cứ như thể ai đó đang rảo bước quanh phòng suốt cả đêm. Phú mở choàng mắt, tim đập thình thịch, đôi tai căng từng âm thanh nhỏ nhất.
Một bóng đen lờ mờ lướt qua khe cửa, dừng ngay cửa phòng. Trong gian tĩnh mịch, một giọng lạ, uỷ mị và mơ hồ vang lên, như vọng thẳng tâm trí :
— "Ngươi là... chủ tiếp theo của ?"
Giọng lạnh lẽo, nhưng chút thích thú, khe khẽ tiếp tục thì thầm:
— "Quả thật là một đứa trẻ đáng yêu... Tay chân phế, xác yếu đuối... thế nhưng nghị lực sống của ngươi mạnh mẽ đến lạ thường. Bị bỏ rơi, coi thường, khinh bỉ, mà ngươi vẫn kiên cường bấu víu lấy cuộc sống , chịu gục ngã."
Phú cứng đờ , mồ hôi lạnh túa khắp trán. Lời , dù vang thành tiếng nhưng rõ ràng như đó đang ngay sát bên cạnh. Cậu run rẩy, lặng lẽ hỏi trong tâm trí:
— "Ngươi là ai? Tại bám lấy ? Tại ngươi tên ... cả những chuyện từng ai ?"
đáp chỉ là một tiếng . Tiếng đó méo mó, vang vọng trong đầu , réo rắt như dội từng ngóc ngách sâu thẳm trong tâm trí, khiến choáng váng.
Quá sợ hãi, Phú bật dậy, giật đứt sợi dây đeo chiếc chuông khỏi cổ, quăng nó xa, trùm chăn kín mít, vùi đầu trong nỗi hoảng loạn đến nghẹn thở.
---
Sáng hôm .
Phú tỉnh dậy, đôi mắt mơ hồ. Bàn tay vô thức sờ lên cổ, và — sững sờ. Chiếc chuông bạc... vẫn treo ngay cổ, nguyên vẹn, mát lạnh, y như từng rời khỏi .
Rõ ràng, nhớ đêm qua quăng nó . Vậy tại ... nó trở về?
Từ khoảnh khắc , Phú hiểu rõ một điều: căn phòng đang sống, và chiếc chuông bạc , tuyệt đối chỉ là một món đồ kỷ niệm đơn thuần.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, tiếng chuông khẽ ngân lên từng hồi, như đang gọi mời thứ gì đó từ trong bóng tối. Kéo theo đó, là những cơn ác mộng, những hình ảnh lặp lặp — những bóng mờ nhạt, những tiếng thì thầm rỉ rả rõ lời, thở lạnh buốt phả gáy... Và cảm giác rõ rệt nhất, chính là thứ gì đó đang âm thầm quan sát , từ một nơi gần.
Dường như, nơi ... bao giờ yên
Trong một căn phòng kín, ánh đèn vàng yếu ớt hắt lên gương mặt già nua, trầm mặc của ông Hòa — vị viện trưởng của trại trẻ mồ côi.
Ông lật mở cuốn sổ cũ kỹ, những trang giấy ố vàng, thấm đẫm bụi thời gian, đó ghi đầy tên những đứa trẻ từng sống ở đây... và những đứa biến mất.
Ông Hòa lặng lẽ đặt bút đánh dấu thêm một dòng tên mới, bàn tay già nua run nhẹ, giọng khàn đục thì thầm:
— "Lại thêm một đứa nữa..."
Đôi mắt ông ánh lên một nỗi buồn nặng trĩu, khẽ lắc đầu, ngẩng cửa sổ — nơi những cơn gió xé rách bầu trời, kéo theo tiếng mưa rơi triền miên
.
— "Không bao giờ... chuyện mới kết thúc."
Ông khép sổ , rút điện thoại , ngập ngừng bấm , giọng trầm xuống:
— "Chắc... thể giấu thêm nữa. Có lẽ đến lúc báo cho cảnh sát ."