13 "Cõi Âm" - Chương 4 nỗi đau Con Đường Không Hẹn Ngày Trở Lại

Cập nhật lúc: 2025-07-08 07:25:19
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm hôm đó, trời đổ cơn mưa lớn.

Sấm chớp vang rền, như cơn giận dữ từ cõi trời cao, như tiếng nghẹn ngào của đất trời khi chứng kiến cảnh chia lìa đầy oan nghiệt giữa những mang chung huyết mạch. Trong khoảnh khắc lạnh buốt của cơn mưa đêm, những ký ức m.á.u mủ và mối tình đầy cấm đoán ùa về. Tân lặng mái hiên, lòng quặn thắt từng cơn. Cái tên “Linh” cứ vang lên trong tâm trí như một nỗi đau mà thể xua .

 

Linh là em gái ruột của Tân và Cầu.

Cô là con út trong gia đình ba em mồ côi từ sớm, cha cũng vì làm việc ngừng nghỉ nên cũng qua. Trong căn nhà nhỏ lúc nào cũng lạnh lẽo , Linh giống như một ánh lửa ấm, luôn nở nụ và giúp hai vơi phần nào sự u ám. Vì còn nhỏ nên cô chỉ phụ giúp những việc nhẹ, nhưng chính tiếng của Linh mới là điều khiến căn nhà sụp đổ .

 

Tân lớn hơn Linh hai tuổi. Cầu – cả – là gánh vác gia đình, thường dẫn Tân theo đốn củi, làm thuê, làm mướn khắp làng. Tân tuy còn nhỏ nhưng hiểu chuyện, luôn lời và thông minh lanh lợi.

 

Có một , khi hai em đốn củi từ rừng trở về, đến đoạn qua sông, Cầu may trượt chân và dòng nước xiết cuốn . Không nghĩ ngợi, Tân lập tức lao xuống cứu , mặc dù bản hề bơi.

 

Nước lạnh cắt da, xoáy mạnh như nuốt chửng cả hai đứa nhỏ. Trong khoảnh khắc sinh tử , may mắn , một đàn ông trung niên ngang qua khi thấy cả hai bóng hình lấp ló phía dòng nước chảy xiết lão liền nghĩ ngợi gì chỉ cởi đôi dép lào mà sáng nay lão mới mua về của một quán tạp hóa keo kiệt

Lập tức ông nhảy sầm xuống nước hít một thật sâu và lặn tới cứu vớt hai đứa trẻ kí lên cũng may thời ông còn trẻ là một cực binh lính hải quân nên kĩ năng boi của ông cục kì chính vì nên mới cứu hai đứa trẻ lên lên khi thấy hai khuôn mặt tái nhợt của hai đứa ông liền ngạt nhiên và hỏi 

Ồ đây chẳng là Cầu và Tân 

Cũng may là lão Huy hàng xóm bợm rượu nhưng bụng kịp nhảy xuống cứu cả hai đứa.

 

Sau khi lên bờ, ba lảo đảo tìm đến một hang nhỏ sát mép rừng để trú mưa.

Trong hang lạnh và tối, lão Huy nhóm lên một đống củi khô tìm quanh đó. Ngọn lửa bùng lên, chiếu sáng khuôn mặt bầm tím và ướt sũng của hai đứa trẻ. Hơi ấm lan , xua bớt cái rét căm căm của đêm mưa.

 

Lão Huy thở hổn hển, hong tay lửa lẩm bẩm:

 

– Hầy… tụi bây đó. Trời sập tối còn mò sông đốn củi… tụi bây sợ mấy con ma da ở con sông chảy siết đó bắt  

Ý tưởng núi tam tiên

 

Lão sang Tân, giọng gay gắt:

 

– Nhóc con! Đã bơi còn nhào vô sông cứu ! Không sợ c.h.ế.t ?

 

Tân cúi mặt, môi tím tái, dám đáp.

 

Lão thở dài, lôi từ trong áo một bình rượu, tu một dài đưa qua:

 

– Làm ngụm . Cho ấm . Đừng ngại!

 

Tân xua tay:

 

– Cháu uống

 

Còn Cầu thì cầm lấy, tu thử một ngụm nhăn mặt:

 

– Đắng quá ông ơi!

 

Lão Huy khà khà:

 

– Rượu thượng hạng đó mày! Có tiền mới mua nổi đấy!

 

Tất cả đều phá lên vì biểu cảm nhăn nhó của Cầu đầu tiên uống rượu 

 

Sau một hồi lâu yên lặng, Cầu liền, ánh lửa, trầm giọng:

 

– Tân sống mãi trong cái cảnh nghèo đói . Anh mới giàu 

 

Tân ngẩng lên, ánh mắt lo lắng.

 

– Anh làm xa. Ở mãi cái làng lo nổi cho em với cái Linh . Anh lập nghiệp ở nơi xa để thể thoát khỏi cảnh cảnh nghèo Đói  

 

 

Anh… thật sự giàu.

 

Tân mím môi, gượng:

 

… thì em cũng theo. Anh em mà!

 

Cầu đặt tay lên vai em, lắc đầu:

 

– Không . Ở nhà lo cho Linh. Con bé quý mày nhất… Anh , chú ở , mới yên tâm. Anh lớn , đủ tuổi lao động … Chỉ cần vài năm thôi, hứa sẽ , đưa tụi bay khỏi cái xó .

 

 Tân liền với giọng cầu khẩn còn em mà em sẽ đó cầu chỉ mỉnh thôi chú ở nhà và chăm sóc cho cái Linh nếu và chú mà thì Linh sẽ ai bên cạnh và chăm sóc nó mất và nó quý nhất chú mà nên là ở nhé vài bữa nữa sẽ làm cũng đủ tuổi để thể lao động hãy tin là đàn của mấy đứa mà Cầu liền cầu một nụ đầy tự tin và cứ thế...

Và chính vì ánh sáng hy vọng mà… Tân sa một vực thẳm lối thoát.

 

Tân cúi đầu, lòng nặng trĩu. Ánh lửa phản chiếu lên gương mặt hai em, kéo dài bóng họ lên vách hang, đổ thành những hình thù méo mó như dự cảm cho một tương lai mờ mịt.

 

Lão Huy uống thêm một ngụm rượu, khẽ , giọng như gì đó rõ ràng:

 

– Tụi bây… sống đàng hoàng, thương . đời mà… thương đến mấy, phận nó vẫn cách để dằn mặt đấy…

 

Ánh lửa chợt phụt lên cao, lụi dần.

 

Sau một hồi lão Huy liền dậy phủi m.ô.n.g và với 2 đứa thôi trời cũng tối sẽ đưa hai nhóc về nhà lão vẫn cầm bình rượu đó tu ừng ực ...

 

 

Nói đến lão Huy là một gã bợm rượu cũng là một hàng xóm đáng tin của 3 đứa nhỏ Cầu Tân và Linh khi bố thì lão qua giúp và còn cho một ít gạo cho cả ba đứa trẻ lão cũng gọi là một bụng và đầy khả ái chỉ mỗi tội cái tính cách của lão quái gở thôi 

 

 

"Tình yêu giữa Linh và Tân lẽ nên tồn tại. trong những tháng ngày nghèo đói và cô đơn, khi cả thế giới lưng, hai tâm hồn đầy thương tổn âm thầm tìm thấy . Không vì ngẫu nhiên, càng vì dục vọng, mà là từ những vết sẹo trong tim, từ nỗi tủi chẳng thể giãi bày... kéo họ gần, theo cách chẳng ai ngoài họ thể thấu hiểu."

.

 

Cầu là cả từng phát hiện.Tân và Linh trong một thăm nhà chứng kiến cảnh tượng kìm nổi cảm xúc lao đánh Tân như một một một một con mãng thú gào xét lương tâm

  Linh lúc đó nhiều và cầu xin tha thứ cũng cầu xin đừng đánh nữa nếu còn tiếp tục thì sẽ c.h.ế.t mất và Linh cúi dập để van xin sự từ bi còn sót bên trọng con của

 

 

> “Em … là sai. nếu sống bên Tân… thì em chẳng còn gì để sống nữa.”

 

 

Không còn ai điều gì. Từ hôm đó, Linh và Tân bỏ quê, sống ẩn trong một căn nhà nhỏ giữa rừng hoang, tách biệt với thế giới loài .

 

 

---

 

Đêm Sinh Nở – và cái c.h.ế.t thương tâm của Linh

 

Rồi bi kịch đến sớm hơn tưởng.

 

Một thời gian , Linh mang thai. niềm vui ngắn chẳng tày gang – cô sinh non, chuyển đúng đêm trời nổi giông giờ âm

 

 

 

Khi đứa con thứ ba đời, Linh cạn kiệt sức lực. Cơ thể em gầy gò, yếu ớt như chiếc lá khô mùa đông, chỉ còn thở mong manh. Đêm , Tân bên giường, ôm chặt lấy tay vợ, nhưng đôi mắt tràn ngập nỗi sợ hãi — nỗi sợ đánh mất duy nhất yêu.

 

Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, Linh thiêm chiếc giường bệnh cũ kỹ, gầy rộc chỉ còn da bọc xương. Mái tóc rối xõa ướt đẫm mồ hôi, làn da trắng bệch như sáp nến sắp tắt. Đôi mắt thâm quầng nhưng vẫn ánh lên tia sáng dịu dàng, trìu mến. Tân bên cạnh, tay nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của vợ, lòng nghẹn như đá tảng đè lên ngực.

 

Linh cất giọng khẽ, yếu ớt như thở cuối cùng của ngọn đèn dầu gió:

 

— Tân ... Em chỉ xin một điều… Cho em ôm ba đứa con ... cuối...

 

Câu như lưỡi d.a.o cứa thẳng tim Tân. Anh bật , nước mắt nước mũi hòa lẫn, run rẩy bế từng đứa con còn đỏ hỏn từ chiếc nôi nhỏ, đặt nhẹ vòng tay sắp lìa đời.

 

Linh khẽ vòng tay ôm lấy ba sinh linh bé bỏng, ánh mắt đăm đắm từng khuôn mặt nhỏ xíu, như khắc sâu từng đường nét, từng thở tận đáy tim, đem theo về bên thế giới. Nước mắt chị chảy nhưng còn đủ sức để thành tiếng. Giọng chị mỏng như tơ, nhưng đầy tình thương vô bờ:

 

— Các con… nhớ sống ngoan… … chăm sóc

Bà đứa trẻ ngủ ngon vòng tay ôm ấp của Linh

 

Rồi cô, tháo từ cổ chiếc chuông đồng cũ truyền từ đời bà ngoại và :

  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/13-coi-am/chuong-4-noi-dau-con-duong-khong-hen-ngay-tro-lai.html.]

 

Tân … từ nay hãy giữ lấy chiếc chuông … như giữ lấy mạng sống các con ...

 Nó sẽ bảo vệ cho và cả con…và còn em đời nữa 

Tân lắp bắp giọng run rẩy :

Linh xin em đừng nữa nếu em mà nữa thì thì sống thế nào nữa Linh đừng bỏ và các con ở  

 

 Linh chỉ mỉn Tân – đôi mắt mờ đục vẫn ánh lên tia sáng dịu dàng.

 

> “Em xin và các con của em … em bao giờ hối hận…” em yêu và các con nhiều lắm hãy giữ sức khỏe nhé đừng vì em mà suy sụp cũng đừng vì em mà đánh mất sự trong sáng và quyết tâm của  

Anh em chăm sóc các con của chúng nhé 

Các con của xin … vì thể ở bên các con… Mẹ yêu các con… nhiều.. và mãi mãi một nỗi đau thấu tim can một mảnh đời đầy bất hạnh và một cuộc sống khó khăn hơn bao giờ hết 

 

Tân quỳ sụp bên giường, ôm lấy đôi xác lạnh ngắt của vợ, gào lên trong nỗi đau thành lời. Người đàn ông từng trải qua đói nghèo, chiến tranh, mất mát… mà giờ đây, cảnh chia ly , trở nên nhỏ bé và bất lực như một đứa trẻ.

 

Đêm hôm đó, trời trăng, . Chỉ tiếng trẻ con xen lẫn tiếng nức nở của chồng mất vợ, và vòng tay của Việt Nam ôm con chiến đấu đến thở cuối cùng – như một khúc bi ca thiêng liêng, đau đớn mà bất tử.

 

 

Ba đứa trẻ của phận

 

Tôi nghĩ, bi kịch nên kết thúc ở đó, nhưng phận dường như buông tha.

 

Xuân, đứa con cả, liệt hai chân từ khi mới lọt lòng. Mỗi dùng đôi tay gầy gò để kéo lê thể nền đất, tim quặn thắt. Việc ăn uống, vệ sinh... đối với nó, là một cuộc chiến dai dẳng.

Quý

 

Phú, đứa thứ hai, còn bất hạnh hơn. Cơ thể thể cử động, đầu óc trọn vẹn. Cả đời nó chỉ thể dùng cằm để di chuyển từng chút một mặt đất lạnh ngắt. Nụ ngây dại và đôi mắt vô hồn của nó, nhiều lúc khiến đau đến nghẹt thở.

 

Ngọc, đứa út, là tia sáng mong manh trong ngôi nhà . Dù mù một bên mắt, ít nó vẫn lành lặn, vẫn thể bước . Trong thế giới tối tăm của Phú, Ngọc chính là thiên thần duy nhất.

 

 

 

Tân ôm xác Linh, gào lên như dã thú. Anh quỳ rạp xuống nền đất lạnh lẽo, tiếng bóp nghẹn giữa lồng ngực.

 

> “Linh ơi… em thể bỏ … em đừng mà… xin em!”

 

 

 

Cầu bên, hai tay siết chặt. Rồi như kìm nén nữa, đ.ấ.m thẳng tường – một… hai… ba cú đ.ấ.m đến rách da tróc thịt. Máu nhỏ xuống sàn, hòa lẫn với nước mắt thể khô.

 

> “Em gái tại… chọn con đường chứ… để tất cả mà ?”

 

 

 

Ánh đèn dầu vụt tắt.

 

Chỉ còn tiếng thở gấp, tiếng của trẻ sơ sinh… và tiếng chuông nhỏ trong tay Phú rung khẽ như tiếng hồn gọi về.

 

 

Từ ngày Linh mất, Tân như biến thành kẻ khác.

 

Anh , ít ngủ hơn ngủ, vẻ mặt u tối sám xịt Ngày qua ngày, chỉ lặng lẽ ôm lấy chiếc áo cũ của vợ, bất động bàn thờ tro lạnh.

 

 

Phú lớn lên giữa bóng tối.

 

Tân thì dần chìm xuống. Mỗi khi tỉnh dậy, uống rượu. Khi rượu, uống nước mưa. Khi nước, bàn thờ ảnh vợ quá cố của đến tận chiều 

 

Một cha – mà linh hồn c.h.ế.t cùng vợ từ ngày cô mất.

 

chuyện đổi khi chính hôm nay –

  ngưỡng cửa của sự sống và tuyệt vọng cả, Cầu, đến… mang theo một hy vọng cuối cùng dành cho đứa cháu nhỏ, đang lớn lên trong căn nhà phủ bóng oan hồn.

 

Ba đứa trẻ lớn lên như ba mảnh hồn lành lặn.

 

Chiếc chuông đồng nơi vòng tay Tân như trở thành thứ duy nhất còn mang những kỉ niệm của Linh

nhưng dường như nó cũng bắt đầu… rung mỗi khi đêm xuống, vì gió, vì va chạm… mà vì điều gì đó đang đến gần.

 

 

 

Trong căn nhà cũ, Tân gục nền đất, tay ôm chai rượu cũ chua lòm, tu một thật sâu, cay xé cổ họng. Đôi mắt ông trôi về phía ba đứa trẻ đang ngủ say trong góc giường.

 

Một buổi chiều nặng nề, khí như đông cứng giữa bốn bức tường cũ kỹ. Tôi lặng bên hiên, đưa mắt sân ẩm ướt cơn mưa. Gió lùa qua khe cửa, lạnh buốt như khoét lòng.Cầu quết định gặp mặt em trai đáng thương của và việc đưa quyết định về đứa cháu của 1 trong 3 đứa sẽ ông đưa đến trại trẻ mồ côi một hồi thì Cầu liền với khẽ thở dài Cầu liền với Tân 

 

giọng đầy sự buồn bã :

 

— Em thể để Phú sống thế mãi… Anh nghĩ, nên đưa nó trung tâm chăm sóc. Ở đó, ít nhất nó sẽ theo dõi, chăm sóc y tế đầy đủ hơn.

 

Tân đáp, chỉ thừ . Điếu thuốc trong tay run lên từng nhịp, kịp châm lửa rơi xuống đất. Gương mặt hốc hác, đôi mắt trũng sâu như chứa đựng cả một đời mệt mỏi. Anh còn là đàn ông kiên cường năm nào — chỉ còn là một cha bào mòn bởi nghèo đói, bệnh tật và nỗi đau mất vợ. Cuối cùng, khẽ gật đầu, nhẹ như một tiếng thở dài. , để gật đầu , cố gắng ..

 

Khi ánh nắng đầu ngày rọi qua ô cửa sổ cũ, ánh sáng vàng nhạt soi lên gương mặt đẫm mồ hôi của Tân. Cả đêm ông ngủ. Chỉ bên cạnh Phú, tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của thằng bé — đứa con mang phận nghiệt ngã nhất trong ba đứa trẻ.

 

Phú vẫn ngủ, đôi môi như đang mỉm . Tân cúi sát xuống, đặt một nụ hôn lên trán con, thật khẽ, như sợ đánh thức một thiên thần sắp rời xa vòng tay cha.

 

Ở góc phòng, Xuân và Ngọc cũng tỉnh giấc. Xuân nhổm chống tay, còn Ngọc dụi mắt ngơ ngác.

– “Ba ơi… ạ?” – Ngọc hỏi, giọng còn ngái ngủ.

 

Tân mặt , lau nhanh hàng lệ trào . Ông đáp, chỉ khẽ xoa đầu từng đứa.

– “sáng ngày mai um … ba việc với Phú một chút.”

 

Ngọc bèn hỏi ba việc gì mà riêng với phú  

Tân chỉ khẽ vuốt đầu 2 đứa Xuân và Ngọc mà các con ngủ ngoan là sẽ ông ba ngẹo bắt đấy 

 

Sang hôm , một chiếc xe màu trắng dừng cổng nhà. Trên xe dòng chữ in mờ: “Trung tâm giáo dưỡng và phục hồi chức năng trẻ em đặc biệt – Thiên Ân.”

 

Cầu bước xuống xe, chậm nhà. Nhìn thấy Phú quấn khăn gọn gàng, đặt nhẹ nhàng trong chiếc xe lăn đơn sơ do chính Tân đóng từ năm , ông khựng .

Tân cúi đầu, tránh ánh mắt của .

 

Xuân và Ngọc hai bên xe lăn. Ngọc ôm lấy , đôi mắt đỏ hoe.

– “Anh Phú… đừng mà… Em với Xuân sẽ ngoan, sẽ học giỏi, để khỏi khổ như nữa…”

 

Xuân gì, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y em, mặt . Đôi vai nhỏ run lên nhè nhẹ.

 

Tân bước đến, xuống ngang tầm mắt Phú.

– “Phú …” – Giọng ông nghẹn – “Từ nay con sống ngoan, lời thầy cô, đừng quên ba với hai cả và em gái của con nhé con… và nhớ giữ cái chuông con để … nhớ ?”

 

Phú mấp máy môi, gật đầu thật nhẹ. Đôi mắt trong veo ánh lên nỗi buồn thể gọi thành lời.

 

Tân run rẩy lấy từ túi chiếc chuông đồng nhỏ — vật kỷ niệm cuối cùng mà Linh để cho Tân lúc lâm chung. Ông cúi sát xuống, đeo chiếc chuông cổ Phú, thì thầm:

– “Mẹ con từng … đây là sinh mệnh của con. Nó sẽ bảo vệ con, khi ba còn ba và các em ở bên nữa…” 

Ông nuớc mắt rơi như là cắt đứt ruột thịt của chính ông  

 

Đến lúc . Cầu đẩy xe lăn chậm rãi lên xe khách cho Phú khỏi nhà và tới thành phố, từng bước nặng như dẫm lên tim Tân. Đến bậc thềm, cuối cùng ông khựng .

Tân theo, gào lên trong vô thức:

– “Phú… Phú ơi! Ba xin … vì thể cho con một cuộc sống hơn ba là một thằng thất bại … Ba xin con nhiều đây là cách duy nhất để con một sống hơn đây là cách duy nhất mà ba thể làm …”

 

Phú đầu , khóe môi nhếch lên — một nụ sáng như mặt trời, dù ánh nắng hôm nhạt nhòa trong màn sương ẩm ướt.Và hai dòng lệ tuôn rơi má của Phú thể đây là thứ hai Phú kể từ khi Sinh tới giờ như thể Phú chào tạm biệt tất cả những yêu nhất của để bước một cuộc sống mới đầy gian nan và thử thách nhiều hơn 

 

**

 

Chiếc xe dần nổ máy, bụi mù bốc lên mờ cả lối làng. Tân quỳ rạp nơi sân, tay chống xuống nền đất, nước mắt hòa bùn.

 

 

 

Xuân ôm chặt lấy Ngọc, cả hai bật nức nở như những cơn sóng vỡ òa.

 

Chỉ còn căn nhà cũ, ba bóng , và một trời mất một phần ánh sáng…

Loading...