13 "Cõi Âm" - Chương 1 — khát Vọng Trổi Dậy
Cập nhật lúc: 2025-06-30 08:03:42
Lượt xem: 5
Ở một vùng quê nghèo miền Bắc Việt Nam, một gia đình nhỏ sống lay lắt trong túng thiếu.
Trong căn nhà cũ kỹ, xiêu vẹo vì thời gian, một đàn ông gần 45 tuổi tên là Cầu vẫn ngày ngày oằn lưng gánh vác trách nhiệm, chắt chiu từng đồng bạc lẻ để nuôi ba đứa cháu ruột – những đứa trẻ mà phận một mỉm .
Suốt 35 năm làm việc trong một tòa soạn báo nhỏ, cuộc sống của từng khấm khá.
Nghèo đói thể một chịu đựng , nhưng một nỗi đau còn nặng nề hơn – bi kịch oan nghiệt bám riết lấy gia đình .
Đó là một thứ tình cảm phức tạp – đáng thương, đáng trách – giữa Linh và Tân, đáng lẽ nên bước cuộc đời cô.
Tôi từng nghĩ rằng sự mất mát sẽ khiến chúng xích gần hơn. sai… sai đến mức thể cứu vãn, ngày rời bỏ bố vì ông làm việc liên tục để trang trải cuộc sống cho ba em.
Trước khi mất, cha để một chiếc chuông đồng nhỏ màu bạc xám xịt cho Linh, em gái .
Ông :
> “Dù bất cứ vấn đề gì xảy … con bảo vệ em gái con và chiếc chuông … bằng giá…”
Ông định thêm một điều gì đó, nhưng trút thở cuối cùng.
Người nuôi lớn ba em giờ đây còn nữa, để một nỗi đau thấu tim gan mà ai thể chịu nổi.
Là cả, cũng là lớn nhất trong ba em, buộc bỏ học từ năm 14 tuổi.
Tôi làm đủ thứ việc: từ lau dọn, đánh giày đến làm thuê cho những nhà giàu trong vùng. Dù mệt mỏi rã rời, chửi rủa, vẫn cắn răng chịu đựng, tự nhủ:
> “Nếu hôm nay làm… thì hai đứa em sẽ chịu c.h.ế.t đói.”
Tôi vùi đầu công việc, làm quên cả tuổi thơ, chỉ mong thể giữ cho gia đình khỏi đói khát giữa mùa đông giá rét.
Ngày làm xa, để Tân và Linh ở .
Và … chúng yêu .
hai đứa còn quá trẻ, còn quá yếu đuối để hiểu rằng những trống trong lòng nên lấp đầy bằng tình cảm lệch lạc.
Đáng lẽ, ở cái tuổi đó, tụi nó nên ăn học và phát triển thể chất. thật sự đáng tiếc… vì chỉ là một thằng bất tài, thể lo cho hai đứa em đến nơi đến chốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/13-coi-am/chuong-1-khat-vong-troi-day.html.]
Chuyện gì đến cũng đến — Tân và Linh yêu .
Ngày trở về, cảnh tượng đầu tiên thấy là hai đứa quấn chặt lấy sàn nhà.
Không một chút sợ hãi.
Không giấu giếm.
Không một chút lo sợ.
Chúng chọn — bất chấp tất cả sự cấm đoán của .
Tôi gào thét, như một con thú xé toạc linh hồn. Tôi lao Tân, đ.ấ.m đá chút nương tay.
Mỗi cú đánh là một thấy niềm tin sụp đổ, là một vết rách mới trong trái tim nát vụn của .
Tôi chửi nó, nguyền rủa nó là thứ bằng cầm thú.
Mày là một thằng khốn nạn, tại mày làm với chính đứa em gái ruột của mày hả ? Tân
Mày còn là con nữa đấy hả?
Tay rớm máu, đau rát, nhưng dừng … cho đến khi nó còn gượng dậy nữa.
Linh nhào đến như một cái bóng điên dại. Con bé ôm chặt lấy Tân, đôi vai nhỏ run bần bật.
Nó , như thể rách cả cổ họng, như thể cả thế giới sụp đổ.
Nó quỳ rạp xuống mặt .
Không còn tự trọng.
Không còn kiêu hãnh.
Chỉ còn nỗi sợ hãi và tình yêu tuyệt vọng.
Nó cầu xin bằng tất cả những gì còn :
> Linh: "Đừng đánh nữa, hai… Xin đừng g.i.ế.c … Nếu tiếp tục… Tân sẽ sống nổi..."
Tôi sững .
Quý
Tim như nghẹn cứng.
Nhìn cảnh đó, còn đủ tàn nhẫn để tiếp tục xuống tay. cũng thể tha thứ… cho chính .
Vì mà hai đứa đến kết cục . Chúng bất chấp tất cả để ở bên .
Tôi dừng , lặng lẽ bỏ … với ánh mắt của sự lạnh lùng và vô cảm. Bỏ 2 đứa em ôm trong căn nhà lạnh lẽo...