Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 90

Cập nhật lúc: 2025-07-22 07:55:09
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

đến việc sắm thêm đậu nành trong thôn, bèn dẫn theo Cẩu Đản và Nhị Oa trở về tư gia.

Giang Oản Oản thấy ngày đầu tiên họ bán đậu phụ chiên sốt cay vô cùng thuận lợi, bấy giờ mới an lòng.

Tiếp theo lo toan việc tu sửa, bài trí cho tiệm lẩu và tiệm hải sản, chỉ là Tưởng Đại Hải bán hải sản mãi vẫn thấy đến tìm, lòng nàng khỏi dâng lên đôi chút bất an.

Trong khi đó, nơi Tưởng Đại Hải đang rộn ràng.

"Đại Hải, cứ vớt những con sâu xí chẳng ai thèm ngó tới thế? Toàn lớp vỏ cứng cáp, trông thật đáng sợ!"

Tưởng Đại Hải thấy trêu chọc cũng gì, mấy ngày nay y biển thu hoạch là mấy loài côn trùng xí với lớp vỏ cứng ngắc, song hồi tưởng lời cô nương từng dặn dò, bèn vứt bỏ, nhất nhất đều mang về nuôi dưỡng trong bể nước. Y lo sợ những thứ sẽ c.h.ế.t yểu nên đều dùng nước biển mà nuôi dưỡng.

Tuy nhiên, trong thâm tâm y vẫn còn chút e ngại. Mấy ngày , cơn mưa như trút nước, gió lớn gào thét, mái nhà y vì thế mà tan nát. Chật vật mãi mới tu sửa xong, bấy giờ hao tốn ít ngày tháng.

Nhận điều đó, hai ngày nay y vội vã khơi thu hoạch hơn tám mươi cân bọ biển, thêm thu hoạch trong lưới hôm nay, ước chừng thể gom đủ trăm cân. Dẫu chăng nữa, y vẫn định bụng ngày mai sẽ mang chúng qua đó để nàng thẩm định.

Ngày kế đó, tại Tần gia thôn.

"Lão nhân gia, xin mạn phép hỏi đôi lời, chẳng đây Tần gia thôn chăng?"

Tần phụ dùng bữa xong tại tư gia Tần Tĩnh Trì, định về nhà cho lũ lợn ăn, liền thấy đường cái một cỗ xe bò đang tiến đến. Xe bò đến gần, liền thấy một nam nhân mang khí vị tanh nồng của biển cả, từ xe bò nhảy xuống, vội vã níu lấy ông. Nam nhân đó ai khác chính là Tưởng Đại Hải, với dáng vẻ phong trần còn vương chút mỏi mệt.

Hai thẳng , Tần phụ đáp: "Chính là Tần gia thôn đây."

Tưởng Đại Hải trong lòng khỏi mừng rỡ khôn xiết, tiếp lời hỏi: "Vậy chẳng lão trượng tư gia Tần Tĩnh Trì ở chốn nào chăng?"

Tần phụ xong, liền chau mày đánh giá y vài lượt: "Ngươi đến tư gia của nó để làm chi?"

Tưởng Đại Hải thấy Tần phụ nét mặt chẳng mấy hoan hỉ, vội vàng chỉ thứ trong thùng gỗ lớn mà khẩn khoản giãi bày: "Bẩm lão nhân gia, là thế , mấy hôm một cô nương dặn tiểu nhân nếu vớt loại hải trùng thì đưa đến nhà Tần Tĩnh Trì ở thôn Tần gia."

Tần phụ lúc mới an lòng. Dường như lão từng Oản Oản nhắc qua chuyện , liền cất tiếng bảo: "Đó chính là nhà của nhi tử . Cô nương mà ngươi nhắc đến, nếu nhầm, hẳn là tức phụ của ."

"Ngươi hãy theo ."

Đoàn Đoàn vốn đang ngự vai Tần Tĩnh Trì mà khanh khách, đang chơi đùa vui vẻ bỗng qua mái hiên, thấy Tần phụ cùng một lạ đang cỗ xe bò tiến về phía .

Tiểu gia hỏa vội vàng khẽ kéo tai Tần Tĩnh Trì mà thốt: "Cha ơi, cha ơi! Gia gia về , còn cỗ xe ngựa nhỏ nữa!"

Tần Tĩnh Trì nghi hoặc đặt Đoàn Đoàn xuống, bước tới mở cánh cửa lớn. Bên ngoài, ngoài Tần phụ , còn một khách lạ đang đợi.

"Thưa cha, đây là vị nào ?"

Tần phụ đáp: "Hắn đến đưa đồ cho Oản Oản đó mà."

Giang Oản Oản thấy động tĩnh liền bước . Vừa trông thấy Tưởng Đại Hải, nàng lập tức kinh ngạc thốt lên: "Cuối cùng cũng đến !"

Tưởng Đại Hải vội vàng bê thùng gỗ lớn cỗ xe bò xuống, lúng túng : "Thưa cô nương, đây... đây là những thứ tiểu nhân vớt ngoài biển khơi, đều... đều là sinh vật vỏ cứng cả."

Tưởng Đại Hải vô cùng căng thẳng. Hắn rõ Giang Oản Oản thực sự cần những sinh vật . Nếu nàng thu mua, thì chuyến phung phí công cốc, còn... còn hao phí mấy chục đồng tiền xe.

Giang Oản Oản cầm một cây gậy dài, khẽ khều những con cua lớn, tôm sú và tôm hùm đất đang lổm ngổm bò trong thùng, lòng mừng rỡ khôn tả.

mà, tôm hùm đất chẳng là loại tôm nước ngọt ? Tuy rằng từng vớt tại dòng sông trong thôn, nhưng Giang Oản Oản vẫn vô cùng chắc chắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-90.html.]

"Đại ca, thứ cũng vớt từ biển lên ư?"

Tưởng Đại Hải những loài vật màu đỏ đen trong thùng, sắc mặt từ đỏ chuyển sang tái nhợt.

Những loài vật vớt từ biển lên chỉ hơn một trăm cân, nhưng nghĩ đến trả nhiều tiền cỗ xe bò như mà chỉ vận chuyển chút đồ đạc thì quả thực quá lỗ vốn. Mà Giang Oản Oản từng thích loại vật kỳ lạ , liền vớt thêm mấy chục cân loại ở dòng sông nhỏ phía thôn , định đưa qua thử xem . Nào ngờ, Giang Oản Oản chỉ liếc mắt một cái chúng chẳng đồ biển .

"Không... , tiểu nhân xin . Cô nương... cô nương cứ việc mua những thứ khác trong thùng, những thứ đó đều là của biển cả!"

Thấy vẫn còn căng thẳng, Giang Oản Oản mỉm an ủi: "Huynh đừng quá lo lắng, thứ cũng cần dùng đến."

Sau đó nàng chỉ con cua lớn trong thùng mà : "Sau cứ chủ yếu đưa loại ..." Rồi chỉ tôm hùm đất: "Và cả thứ nữa. Còn những loại khác thì cần."

"Hai loại bao nhiêu cũng thu mua hết, nhưng hãy đợi mười ngày hãy đưa đến cho ."

Giang Oản Oản trầm ngâm giây lát, định bụng sẽ sửa sang tiệm quán mà họ mua. Sau , nàng sẽ chuyên bán tôm hùm đất cay và lẩu cua thịt. Dẫu cửa tiệm cũng chẳng lớn là bao, chỉ hai món cũng đủ để kinh doanh .

Tưởng Đại Hải vội vàng gật đầu lia lịa: "Được , tiểu nhân sẽ chuyên đưa cho cô nương hai loại !"

Dẫu , dòng sông nhỏ trong thôn họ chỗ nào cũng loại sinh vật , nàng bao nhiêu, đều thể cung cấp.

Cuối cùng, khi cân thử một chút, tổng cộng một trăm ba mươi cân. Tính theo ba văn một cân, Giang Oản Oản đưa đủ cho ba trăm chín mươi văn.

, đến đây hao phí bao nhiêu tiền cỗ xe bò?"

Tưởng Đại Hải đang cẩn thận đếm những đồng tiền trong túi vải. Nghe , vội vàng đáp: "Lúc đến tiểu nhân tốn ba mươi văn."

Giang Oản Oản gật đầu, đếm thêm cho sáu mươi đồng tiền: "Đây là tiền xe cộ của ."

Tưởng Đại Hải ngơ ngác nhận lấy đồng tiền. Hắn ngờ cô nương quả thực đùa, ngay cả tiền xe cộ cũng bao trọn!

Trên đường về, Tưởng Đại Hải mân mê những đồng tiền trong túi vải, nụ gương mặt hề tắt .

Trong lòng đánh cỗ xe bò cũng kinh ngạc khôn nguôi. Ban đầu thấy Tưởng Đại Hải bê một thùng lớn hải trùng lên xe bảo là đem bán, lão còn ngỡ hóa rồ, nào ngờ kẻ còn khùng điên hơn lão, dám thật sự thu mua những thứ !

Họ nghĩ gì, Giang Oản Oản nào . Nàng chỉ một điều rằng, tôm hùm đất cay và lẩu cua thịt quả thực ngon!

Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn xổm bên cạnh thùng lớn, cẩn thận quan sát những loài vật đang giương nanh múa vuốt bên trong. Hai cha con đều tỏ vẻ chán ghét, bởi những thứ quả thực quá xí, là vỏ, chẳng chỗ nào thể ăn .

Giang Oản Oản hề để ý đến những gì hai phụ tử đang làm, cũng chẳng biểu cảm của cả hai giống như đúc, đều là vẻ chán ghét.

Nàng đang thầm nghĩ, hiện tại tiệm quán còn sửa sang xong, một thùng tôm cua lớn như nếu chỉ một nhà họ thì khẳng định cũng thể ăn hết nổi. Nàng bèn cất lời: "Tĩnh Trì, lát nữa hãy gọi Đại Ngưu ca. Ba nhà họ cứ qua đây , hẳn họ chuẩn xong đậu phụ cần dùng cho ngày mai . Tôm cua quá nhiều, nếu để c.h.ế.t thì thật đáng tiếc. Chi bằng chúng cứ làm hết, để họ cùng đến nếm thử cho ."

Tần Tĩnh Trì kìm liếc những thứ trong thùng, mới do dự đáp lời: "Được... thì ."

Đoàn Đoàn dậy, chau mày suy tư, thầm nghĩ: Có nên cho nương chăng, rằng Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca hẳn sẽ chẳng ưa gì mấy con vật xí chẳng thịt ?

Giang Oản Oản chú ý đến Đoàn Đoàn bảo bối của hiếm khi trầm mặc đến thế, liền bế đứa bé đang phiền não lòng mà hỏi: "Đoàn Đoàn bảo bối của nương, chau mày đến ?"

Đoàn Đoàn nàng, thôi. Một lúc , tựa như hạ quyết tâm, đứa bé mới mở miệng thốt: "Nương ơi... Con vật chẳng thịt gì cả... Hơn nữa chúng còn... Xấu xí nữa!"

Giang Oản Oản như , khẽ gõ lên trán đứa bé: "Đoàn Đoàn yên tâm, nương sẽ làm cho thật ngon! Con và cha cùng gọi các ca ca ."

Trên đường gọi Đại Ngưu, Đoàn Đoàn vắt chân vai Tần Tĩnh Trì, ôm đầu , chuyện nhẹ nhàng: "Phụ , những con sâu đó thật sự thể ăn ư? Xấu xí quá, Đoàn Đoàn mà sợ."

Tần Tĩnh Trì một tay đỡ lưng tiểu tử, vỗ nhẹ trấn an: "Đừng sợ, chắc chắn sẽ ngon. Con thử nghĩ xem, nào khi nào nương con làm đồ ăn ngon?"

Loading...