Vốn Dĩ Thâm Tình Nhưng Nay Chẳng Thể Quay Đầu - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-09-06 11:53:20
Lượt xem: 3,660

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh thấy gì thì càng mất kiên nhẫn, đưa tay định kéo cánh tay : “Lâm Nhiễm, rốt cuộc em định…”

 

Lục Uyển vội vàng ngăn : “Anh Cố, chúng thật sự sẽ lỡ chuyến bay mất. Đơn hàng đó quan trọng...”

 

sang : “Chị Lâm cứ nghỉ ngơi .”

 

ngừng một lát thêm: “Chị thật sự hiểu lầm em và Cố , giữa chúng em gì hết.”

 

Cố Ngôn Sâm lườm một cái, lạnh lùng buông một câu: “Em thật sự nên học hỏi Uyển Uyển , đừng cả ngày ở nhà làm gì, chỉ suy nghĩ lung tung.”

 

Sau đó đầu mà bỏ .

 

Không lâu , Tô Du vội vã xông .

 

thấy miếng băng gạc trán mà mắt đỏ hoe.

 

“Mẹ kiếp! Cái tên khốn đó cứ thế mà vứt một ở bệnh viện ?”

Linlin

 

mấy bước xông tới, ôm chầm lấy : “Lâm Nhiễm, đập hỏng não ? Cái loại đàn ông chó má ?”

 

Tôi hít hít mũi, cố làm vẻ thoải mái mà : “Cũng thể bỏ nửa chứ, như thế đáng sợ lắm.”

 

“Im .” Cô lườm một cái: “Cậu còn hơn đó.”

 

Tôi nữa nhưng khóe mắt cay xè.

 

Tô Du nhận im lặng quá lâu, cố gắng phá vỡ bầu khí: “Thôi , chẳng qua chỉ là một thằng đàn ông thôi mà? Ngoài đàn ông đầy rẫy, đáng lẽ nên đá từ sớm, tớ bao nhiêu .”

 

Tôi khẽ “ừm” một tiếng: “Lần tớ . Tớ với chia tay .”

 

đột nhiên sững sờ: “Thật hả?”

 

Tôi gật đầu.

 

lập tức như châm ngòi thuốc nổ: “Có liên quan đến con tiện nhân họ Lục đó ? Hồi đó cô mới công ty mấy là tớ thấy . Ánh mắt cứ dán chặt , ai cũng làm gì! Sao phản ứng gì!”

 

Tôi gì mà chỉ ngẩng mắt trần nhà đột nhiên nhớ những chi tiết mà chính cố tình bỏ qua.

 

Tám năm của và Cố Ngôn Sâm, rốt cuộc là đổi từ khi nào?

 

Dường như là từ cái ngày tuyển Lục Uyển công ty.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/von-di-tham-tinh-nhung-nay-chang-the-quay-dau/chuong-2.html.]

 

là một thực tập sinh, đến hợp đồng cũng xem, quy trình thanh toán thể sai ba .

 

Cố Ngôn Sâm cau mày, mắng cô một trận té tát.

 

thì , vẫn giữ cô chỉ dạy từng chút một, dứt khoát để cô bên cạnh làm trợ lý.

 

Hồi đó còn ngây ngô bóng gió hỏi: “Cô hình như khá thích .”

 

Anh chỉ , vòng tay qua vai : “Em nghĩ nhiều quá .”

 

Tô Du tức giận giậm chân: “Đáng lẽ hồi đó nên lời , nào là để tránh tiếng , nào là để chăm sóc gia đình! Cậu , con tiện nhân đó chẳng đường đường chính chính chiếm lấy vị trí của ?”

 

Năm đó Cố Ngôn Sâm liên tục thức trắng mấy đêm liên tục, về nhà gục ghế sofa.

 

Tôi sợ hãi vội vàng đưa đến bệnh viện.

 

Bác sĩ vì xã giao quá nhiều nên dày vấn đề.

 

mà một từng bếp như lên mạng học cách nấu canh, cách dưỡng sinh.

 

Sau dứt khoát nghỉ việc ở công ty để chuyên tâm chăm sóc .

 

Tôi Tô Du đúng.

 

lúc đó, làm thể nghĩ đến kết cục thành thế ?

 

Tô Du định mắng thêm gì đó nhưng đầu thì đột nhiên im bặt.

 

Tôi đầm đìa nước mắt, ánh mắt trống rỗng, phát một tiếng động nào.

 

“Sao ?” Giọng cô nhỏ , “Là vết thương đau ?”

 

Tôi gật đầu, hít hít mũi. “Đau.”

 

Giây tiếp theo, nước mắt vỡ đê.

 

Tôi ôm chầm lấy cô mà bật nức nở, đến giọng run rẩy, đến mức gần như thở nổi.

 

Tô Du rằng đau nhất là vết thương mà là trái tim .

 

Loading...