Trùm trường không khom lưng - Chương 2:

Cập nhật lúc: 2025-06-26 03:36:44
Lượt xem: 96

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

4

Hôm , đang giờ tự học, bàn ngủ, thì bất ngờ gọi dậy.

Là bạn cùng bàn của , Hách Phỉ.

thì thầm nhanh một câu gì đó, chẳng một chữ nào.

“Cái gì cơ?”

lặp nữa.

Lần rõ.

, tìm ở bên ngoài, là… Kỳ Thần.

Kỳ Thần…

Cơn buồn ngủ dâng lên liền tan biến sạch sẽ.

Cậu tìm làm gì? Đừng là hối hận vì kịp tính sổ hôm qua chứ?

Dưới ánh mắt tò mò đầy rẫy của đám bạn cùng lớp, vội vã ngoài.

Chỉ cần nhắc tới tên Kỳ Thần, dường như bất kể chuyện gì cũng lập tức trở thành tâm điểm.

Trong giới học sinh, luôn ba kiểu con trai cực kỳ thu hút sự chú ý:

Học giỏi – trai – nghịch ngợm.

Kỳ Thần chiếm hai điều .

Hơn nữa, gia đình còn tiền. Nghe vì bố quyên góp xây hai dãy nhà nên dù đánh mấy cũng đuổi học.

Đương nhiên, thật giả thế nào thì rõ, tất cả đều là lời đồn.

Tôi căng thẳng khỏi lớp.

Vừa đến cửa, thấy Kỳ Thần tựa bậu cửa sổ ngoài hành lang.

Trong tay hình như đang cầm mấy quyển sách.

Tôi hiểu chuyện gì đang xảy , bước nhanh gần: “Cậu… tìm ?”

Tôi lo lắng.

“Ừ.”

Cậu đáp, đó nhét mấy quyển sách tay : “Giúp .”

Tôi cạn lời – giọng điệu gì mà tự nhiên như thể nên giúp từ lâu .

tỉnh táo , lập tức gật đầu lia lịa.

“À, thôi…”

Không thể thừa nhận, và em trai đều hảo di truyền tính cách rụt rè từ ba.

Từ nhỏ là kiểu nữ sinh ngoan ngoãn trong miệng lớn – hướng nội, nhút nhát, giỏi giao tiếp.

Cũng từng làm chuyện gì gọi là phản kháng nổi loạn, chỉ học.

Tôi từ chối, huống hồ… đó là Kỳ Thần.

Tôi cũng chẳng dám từ chối.

Cầm mấy quyển sách bài tập trong tay, xoay chuẩn lớp – thì đúng lúc đó, chạm mặt Trần Húc từ ngoài hành lang về.

Tay cầm một phong thư, nhét mạnh tay , mặt thư còn dính cả mồ hôi nóng hổi từ lòng bàn tay .

“Cầm , thư tình đấy.”

“Chu Viên Viên.” – Hắn thấp giọng uy h.i.ế.p – “Mẹ kiếp, theo đuổi cô nửa tháng , đồng ý một chút thì c.h.ế.t ?”

Không c.h.ế.t . chắc là điên mất.

Tất nhiên, câu chỉ dám lặp trong lòng.

Thái độ im lặng của vẻ chọc giận Trần Húc. Hắn bỗng nhiên nổi khùng, hất mạnh mấy cuốn sách bài tập tay xuống đất.

“Má, mày làm vẻ thanh cao cái gì?”

Vừa mới nhét thư tình cho , giờ mắng giữa chốn đông cũng là .

Chẳng buồn hạ giọng, khiến đám học sinh ngang qua đều ngoái .

Tôi c.h.ế.t trân tại chỗ, hổ đến cực điểm.

Trần Húc vẫn buông tha, tiến gần , từ cao xuống, lời uy h.i.ế.p tuôn ngừng.

“Chu Viên Viên, tao theo đuổi mày là nể mặt mày đấy. Mày mà quen tao thì đừng hòng quen ai khác! Tao…”

“Cô quen .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/trum-truong-khong-khom-lung/chuong-2.html.]

“Có chuyện gì ?”

Trần Húc cắt ngang lời.

Tôi cứng , đầu theo bản năng, về phía giọng vang lên –

Là Kỳ Thần.

5

Trần Húc chắc cũng ngờ tới – Kỳ Thần sẽ mặt giúp giải vây.

Thậm chí khi Kỳ Thần lên tiếng, Trần Húc vẻ còn nhận sự hiện diện của .

Vừa nãy còn ngông nghênh dữ dằn là thế, phút chốc liền xẹp lép.

Hắn Kỳ Thần, liếc qua .

Miễn cưỡng nở nụ : “Anh ơi, Chu Viên Viên… là bạn gái ?”

Kỳ Thần đáp.

Cậu cụp mắt xuống, liếc mấy quyển sách bài tập Trần Húc hất xuống đất.

Trần Húc phản ứng nhanh vô cùng, lập tức cúi nhặt lên, nhét tay .

Trước đây từng , Kỳ Thần hình như mắc bệnh ưa sạch sẽ, cực kỳ ghét khác động đồ của .

Trần Húc dám ném sách của , khi nào sẽ đánh ?

Tính riêng tư mà cũng mong là .

tiếc là, gì xảy cả.

Kỳ Thần những đánh , trái còn rút một điếu thuốc, nhét miệng .

“Ngậm.”

Trần Húc ngẩn , vẫn đón lấy.

Kỳ Thần móc bật lửa , ngay giữa hành lang bật lửa cho hút.

Trần Húc bối rối – giữa ban ngày ban mặt, hút thuốc mặt bao trong hành lang, cũng gan to tới mức đó.

Vừa định từ chối, bắt gặp ánh mắt của Kỳ Thần, bèn ngập ngừng.

Kỳ Thần vỗ nhẹ mặt , một cái.

Sau đó đầu về phía hành lang bên , giơ tay vẫy vẫy:

“Thầy chủ nhiệm ơi, qua đây một chút, bên hút thuốc!” 

6

Trần Húc thầy chủ nhiệm giáo dục dẫn thẳng lên văn phòng.

Chắc là gọi phụ cũng nên.

Hành lang đông , nhưng chẳng ai dám gần chỗ chúng . Tôi ôm mấy quyển sách luyện tập, tiến , lui cũng chẳng xong.

Đang loay hoay làm , Kỳ Thần bỗng mở miệng:

“Lại đây.”

Tôi tiền đồ mà qua thật.

Anh dựa khung cửa sổ bên hành lang, cúi đầu .

Cười.

“Một tên con trai theo đuổi liền sang chửi em – loại thế thì tiền đồ gì? Lần cứ mắng thẳng , cho em chướng mắt , bảo cút luôn cho lẹ.”

“Nghe rõ ?”

Thật rõ lắm.

Toàn bộ sự tập trung của lúc , đều đặt hết lên .

Lần đầu tiên gần đến thế, hoảng hốt.

Thì câu "Kỳ Thần trai tới mức giống thường" mà vẫn đồn, cũng lý.

Tôi còn đang ngẩn .

Khuôn mặt ngay mắt bỗng phóng đại vô cớ.

Kỳ Thần cúi thấp hơn, , lặp lời .

“Nghe rõ ?”

Tôi liên tục gật đầu, ôm mấy quyển sách chạy trối chết.

Sau lưng hình như còn tiếng khẽ, nhưng dám đầu .

 

Loading...