Hứa Trầm Đình trở phòng ngủ bỏ cặp sách xuống, Phó Bạc Quân gọi điện thoại tới.
“Chậc chậc chậc, tình cảm chân thành a! Xưng hô thế cũng quá buồn nôn !”
Lục Tư Thành về chỗ giường của , từ phía Hứa Trầm Đình ngang qua, vặn thấy, thì ái trêu chọc một câu.
“Đây là chân ái thể nghi ngờ.”
Sau khi Diệp Đông Thành đặt ba lô của lên bàn sách, thuận miệng phụ họa một câu.
Lục Tư Thành hỏi: “Như thế nào?”
“Trước tra nam nào đó ở di động của Tiểu Trầm Trầm ghi chú chính là cái tên lạnh như băng, cái ai tình cảm sâu, ai tình cảm cạn, liếc qua là thấy ngay a!” Diệp Đông Thành buông buông tay, bộ dáng như thể thấu hết thảy.
“ đúng đúng, đạo lý.”
Lục Tư Thành nhịn cho phân tích của Diệp Đông Thành mấy cái vỗ tay.
“Các như mà tay nải, tổ chức thành đoàn thể tướng thanh ? Các mà mở kịch trường nhỏ, nhất định đến .” Hứa Trầm Đình che mặt bất đắc dĩ.
“Ha ha ha.”
Hai đùa nghịch một lúc tản , mỗi về bàn sách của , quấy rầy Hứa Trầm Đình tiếp điện thoại.
Hứa Trầm Đình cầm điện thoại ban công .
“Thi xong ?”
Thanh âm của Phó Bạc Quân trầm thấp, từ trong điện thoại truyền đến, giống như đang phảng phất ở bên tai thì thầm, đặc biệt từ tính dễ .
“Ừm, về tới phòng ngủ.”
“Bây giờ tan tầm đến đón em.”
Từ trong điện thoại thể âm thanh Phó Bạc Quân dậy lấy quần áo, tựa hồ ngoài miệng đến, ý tứ là sẽ đến ngay lập tức.
Năng lực hành động, năng lực chấp hành tuyệt đối max điểm.
Hứa Trầm Đình đưa di động từ bên tai đến mặt thoáng qua thời gian, để bên tai: “Tổng giám đốc Phó, hiện tại mới bốn giờ.”
“Cho nên?” Phó Bạc Quân hỏi .
“Tổng giám đốc đại nhân, dẫn đầu trốn việc, a!” Hứa Trầm Đình trêu chọc .
“Có cái gì ? Tôi là tổng giám đốc của Phó thị, mà ngay cả thời gian tan tầm của chính cũng quyết định ? Vậy thì làm cái vị trí còn ý nghĩa gì?”
Phó Bạc Quân đúng lý hợp tình mà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/trong-sinh-toi-tro-thanh-tieu-to-tong-cua-tong-tai-ba-dao-co-chap/chuong-88-tinh-cam-chan-thanh.html.]
“Ừm… Anh là tổng giám đốc định đoạt.” Quả thật việc cũng cách nào phản bác.
Hứa Trầm Đình do dự một chút, nhỏ giọng mở miệng: “Anh hết cần nóng nảy , em một chuyện cùng xin phép một chút.”
“Không đồng ý.”
Lời cự tuyệt của Phó Bạc Quân tới chút quá nhanh.
Hứa Trầm Đình:...
“Em còn là chuyện gì ?” Hứa Trầm Đình bất đắc dĩ : “Đề nghị cho em một cơ hội mở miệng.”
“Không cho, cần , nhất định là việc làm cho vui, đồng ý.”
Phó Bạc Quân kiên quyết cự tuyệt, cuối cùng còn nhẹ hừ một tiếng.
Hứa Trầm Đình sờ sờ cái mũi của , thật là Phó Bạc Quân đoán quá rõ ràng.
Không thể , tên đa chút mạnh a!
Nhấn "Donate" để team duy trì dịch truyện và có động lực ra chương mới nhanh hơn nha!
“Em buổi tối cùng bọn họ ngoài liên hoan, ngày mai về nhà.”
Tuy rằng Phó Bạc Quân rõ cho cơ hội xin chỉ thị, nhưng Hứa Trầm Đình vẫn là tự chủ trương báo cáo .
Đầu bên điện thoại một trận trầm mặc, một lúc lâu mới thanh âm.
“Bọn họ là ai?”
“Cùng phòng a, qua kỳ nghỉ đông là trở ở nữa, xem như khi rời trường liên hoan một cuối cùng.”
“Vậy ? Vị trí của ở ? Em cũng để ý đến một tháng, em là đồ vô tâm, tình cảm phai nhạt.”
Cách điện thoại cũng thể cảm nhận sự ai oán của Phó Bạc Quân.
Tình cảm phai nhạt.
Mấy chữ nhiều , mệt mỏi.
“Tình cảm nhạt nhạt đợi em trở về thì , chỉ sợ em nhiệt tình như lửa, chống đỡ .”
Hứa Trầm Đình thể trêu chọc Phó Bạc Quân, tự nhiên cũng thể lừa gạt Phó Bạc Quân, khiêu khích: “Dù nào đó lớn tuổi, thể còn cũng .”
“Hứa Trầm Đình, em xong , ngày mai sẽ đến trường học bắt em.”
Giọng điệu Phó Bạc Quân hung ác điện thoại: “Em chờ đó cho !”
“Được.”
Hứa Trầm Đình mỉm lên tiếng, vẫn quên trêu chọc Phó Bạc Quân: “Em sẽ tắm rửa sạch sẽ chờ lấy~”