“Tôi nghĩ tiện lắm." Giản Dao từ chối: "Ông nội tổ chức mừng thọ, chắc là ở thành phố Z ? Ngày mai còn phim, thời gian khá gấp."
"Không cần xa thế , cả nhà đều đến đây , họ gặp em." Giản Dao bất ngờ: "Gặp ?"
“Đặc biệt là . Chuyện em tham gia cứu trợ ở vùng thiên tai khiến bà cảm động. Dù thế nào bà cũng dẫn em đến buổi tiệc tối nay. Anh đồng ý với bà ."
“…”
“Anh khoe khoang với cả nhà là em là bạn của . Nếu em , sẽ mất mặt lắm. Em thể nề mặt mà cùng ? Anh chuẩn váy tiệc cho em ." Lục Ngộ Chi nở nụ đầy mong đợi.
Tiểu Hạ
Giản Dao im lặng một lúc. Mỗi khi nhớ đến những lời lưng cô của Lục Vân Tịch, trong lòng cô dâng lên sự phản cảm. Cô tin tất cả nhà đu thật lòng gặp cô.
“Em gì thì coi như em đồng ý nhé." Lục Ngộ Chi mỉm , để cô cơ hội từ chối, liền dậy mở cửa xe bảo mẫu.
Tiểu Kiều đang lên bên ngoài, vội vã lùi , nhưng vẫn Lục Ngộ Chi phát hiện.
Cô lúng túng , lịch sự chào một tiếng. Sau đó thấy Lục Ngộ Chỉ xuống xe, đến xe của lấy một hộp quà, cô liền sang một bên, lấy điện thoại lập tức báo tin cho Phó Thịnh Niên.
Lục Ngộ Chi xe, đưa hộp quà cho Giản Dao.
“Đi với , nhà thật sự gặp em." Giản Dao vẫn còn do dự.
"Lần là ngoại lệ." Lục Ngộ Chi cam đoan. "Được ."
Giản Dao bất đắc dĩ gật đầu.
Buổi chiều cảnh của cô, tranh thủ còn sớm, cô viện về nhà nghỉ ngơi một lát để tách khỏi Lục Ngộ Chi, bảo tài xế đưa đến trung tâm thương mại.
Lục Ngộ Chi tặng món quà quý giá cho cô, cô vẫn gì đáp lễ. Nhân dịp mua quà mừng thọ cho ông nội , cô cũng chọn một món quà cho .
Tiểu Kiều cùng Giản Dao đến trung tâm thương mại, thấy cô hề chớp mắt khi đặt làm một chiếc đồng hồ nam thời thượng, trị giá vài triệu, cô thắc mắc: “Chiếc đồng hồ hợp với trẻ hơn, hợp với lớn tuổi lắm."
"Ai là mua cho già." “Vậy là mua cho ai?"
"Anh Lục."
Tiểu Kiều ồ lên một tiếng, lén gửi tin nhắn cho Phó Thịnh Niên, báo rằng Giản Dao mua quà cho Lục Ngộ Chi.
Phó Thịnh Niên bận rộn cả buổi chiều trong công ty, kịp xem tin nhắn của Tiểu Kiều. Đến khi thấy thì trời tối.
Anh lập tức gọi điện cho Tiểu Kiều, hỏi địa điểm tổ chức tiệc mừng thọ, nơi cụ thể, về nhà mà lái xe thẳng đến khách sạn năm nơi diễn tiệc.
Lục Ngộ Chi đến căn hộ đón Giản Dao lúc bảy giờ tối. Cô mặc chiếc váy hội chuẩn , váy xanh nhạt dài ngang gối, tôn lên làn da trắng ngần, kết hợp với vòng tay kim cương, trông thanh lịch xinh .
Giản Dao tay cầm hộp quà nặng nặng, tay còn khoác nhẹ lên cánh tay Lục Ngộ Chi, cùng bước thang máy khách sạn năm .
"Em cũng chuẩn quà ?"
"Không thể mừng thọ mà tay ."
Quả cô chuẩn cho ông nội Lục Ngộ Chi tính là quá đắt tiền, là một món đồ trang trí bằng ngọc, lớn, nhưng giá trị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham-gian-dao-va-pho-thinh-nien/chuong-198-khong-the-uong-ruou.html.]
Lục Ngộ Chỉ đưa tay cầm lấy hộp quả, mới cảm nhận quả nặng thật. "Là gì ?" "Một món đồ trưng bày."
Chiếc đồng hồ cô đặt tặng Lục Ngộ Chi là hàng đặt riêng, hai tuần mới thành phẩm. Còn món đồ ngọc là cô chọn theo gợi ý của Tiểu Kiều, vì cô tặng gì cho lớn tuổi là phù hợp.
Gia đình họ Lục tụ họp trong một phòng tiệc lớn ở tầng năm khách sạn. Vì từ Z thành
tới A thành, chỉ một vài thiết cùng nên đông lắm, chỉ hai bàn tiệc.
Giản Dao theo Lục Ngộ Chi phòng tiệc. Vừa thấy cô, sắc mặt Lục Vân Tịch lập tức đổi. Cô đang cạnh một đàn ông trẻ tuổi, Trương Hàn Vũ, vị hôn phu của cô .
Lục Vân Tịch khoác tay Trương Hàn Vũ, ghé tai thì thầm: “Chính là cô đấy. Không ngờ mặt dày đến mức dám đến, đúng là hổ."
Trương Hàn Vũ liếc Giản Dao một cái, an ủi cô : "Thôi, đừng giận. Hôm nay là sinh nhật ông nội em, miễn ông vui là ."
"Ông em mời cô , là em và em gặp cô thôi. Chẳng chỉ quyên góp một khoản, cứu trợ thiên tai một thôi , làm như là đại sứ thiện nguyện , buồn !"
Giản Dao thấy rõ sắc mặt khó chịu và lời thì thầm của Lục Vân Tịch, nhưng cô bận tâm, theo Lục Ngộ Chi đến chỗ , bên cạnh là cha .
"Cháu chào cô chú ạ."
"Chào cháu, cuối cùng cũng gặp ngoài đời.” Mẹ Lục vẻ khá xúc động.
Thật họ thích trong giới giải trí, đặc biệt là phụ nữ hoạt động trong môi trường phức tạp đó. việc Giản Dao đến vùng thiên tai giữa đêm, mang theo vật tư và đội cứu trợ khiến họ xúc động và khâm phục. Hơn nữa, cô xuất danh giá, con trai họ cảm tình với cô. Họ nhân cơ hội gặp mặt cô một .
Nói là tiệc mừng thọ, thực chất là vì gặp Giản Dao.
Lục Vân Tịch ngờ chuyện diễn biến ngược với tưởng tượng của . Trong lòng khó chịu cực độ. Ánh mắt Giản Dao đầy chán ghét. Thấy cha tỏ thiện với Giản Dao, cô liền đảo mắt, cầm ly rượu uống liền mấy ly.
Trương Hàn Vũ cố cản nhưng . Giữa tiệc, Lục Vân Tịch say mềm, lảo đảo cầm ly rượu về phía Giản Dao.
Rõ ràng là tiệc mừng thọ ông nội, nhưng cô xếp bàn khác. Đáng lẽ cô
cạnh cha , nhưng vì sự mặt của Giản Dao mà chuyển sang bàn bên.
Cô lạnh, mặt Giản Dao, đập mạnh lên vai cô. Vai Giản Dao đau nhói, nhíu mày ngẩng đầu Lục Vân Tịch.
Khuôn mặt đỏ bừng, cô nghiến răng từng chữ: "Đại minh tinh, gặp , uống một ly ."
Vì mới hồi phục sức khỏe, từ lúc đến đây Giản Dao hề đụng đến giọt rượu nào. Cô lễ phép xua tay: “Xin , thể uống rượu."
“Làm bộ cái gì! Tôi, Lục Vân Tịch mời rượu, cô dám nề mặt?" “Cô Lục, thật sự thể uống rượu."
“Hôm nay cô bắt buộc uống!"
Sắc mặt Lục Ngộ Chi trầm xuống, đầu hiệu cho Trương Hàn Vũ ngăn cản, nhưng Trương Hàn Vũ làm ngơ, để mặc Lục Vân Tịch tiếp tục gây rối.
“Vân Tịch, em uống nhiều hả?" Mẹ Lục vui cô con gái, từ lâu cảm thấy con bé thiếu lễ độ, giờ còn gây chuyện đúng lúc, đúng là ông bà nội nuông chiều quá mức.
“Con say, con chỉ mời ly rượu thôi."
“Cô Giản uống rượu mà, đừng làm loạn nữa, về chỗ ." “Trong giới giải trí ai chẳng uống rượu? Rõ ràng là cô nề mặt!"