Giản Dao im lặng, hít thở sâu, mở lời thế nào.
"Trước em ăn gì, suốt ngày nôn mửa, em mang thai ?"
Phó Thịnh Niên nhạy cảm.
Nghĩ đến việc cô thèm ăn quýt, ô mai, càng thêm nghi ngờ.
Giản Dao trả lời, mà hỏi ngược : "Anh từng sẽ gặp Thi Thi nữa, đúng ?"
"."
"Anh sẽ đối xử với em chú?"
"."
"Không bắt nạt em nữa."
"Nếu còn bắt nạt em nữa, thì là chó."
"Anh yêu em ?"
Anh im lặng, một lúc mới khẽ : "Anh quan tâm em, Giản Dao, thật sự quan tâm em."
DÙ với tất cả sự chân thành, nhưng đó là điểu Giản Dao lúc .
Cô chỉ mong một câu rằng: Anh yêu em.
Quan tâm?
Quan tâm là yêu ?
Không giống .
Giản Dao cảm thấy đau thắt ở ngực, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
"Vậy yêu Giản Thi ?"
Lần , Phó Thịnh Niên hề do dự, trả lời cô một cách vô cùng chắc chắn: "Không yêu."
"Sau , thề sẽ yêu em ?"
Anh vẫn một chút do dự, cô bằng ánh mắt đầy nghiêm túc, thật chậm và rõ ràng: "Có."
Phó Thịnh Niên từng suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ giữa và Giản Dao. Anh bắt đầu quan tâm cô, điểu đó chứng tỏ trong lòng cô, thích cô, nhưng dám chữ "yêu" một cách dễ dàng. Bây giờ, trở nên tê liệt đến mức còn yêu thực sự là gì nữa.
Khi thấy tiếng nức nở nhẹ của Giản Dao, tim
thắt , vội vàng buông cô , nhưng cô đẫm mặt.
Cô cúi đầu, trán tựa n.g.ự.c , từng câu từng chữ nức nở: "Phó Thịnh Niên, em thai ."
Đây là trách nhiệm gánh.
Cô cũng tiếp tục trốn tránh, giằng co nữa.
Nếu quan tâm cô như , để cô , còn hứa sẽ yêu cô, nên cô quyết định sẽ cho một co hội nữa.
Có lẽ, sự xuất hiện của đứa trẻ sẽ là một khởi đầu cho họ.
Cô gạt bỏ chuyện trong quá khứ, cùng bắt đầu từ đầu.
Giống như đây, từng cùng cô làm từ đầu .
Phó Thịnh Niên vui mừng khôn xiết, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, lau nước mắt cho cô.
"Anh sẽ chăm sóc em thật , còn cả đứa bé trong bụng em, con của chúng nữa."
Cô hít một thật sâu, gật đầu. Cô cho cơ hội, nhưng quên nhắc nhở và cảnh cáo : "Nếu làm em vui, bắt nạt em, làm
em tổn thương, em sẽ mang con rời xa ."
"Anh đảm bảo sẽ ."
"Đây là đấy."
"ừ, ."
Cô lau nước mắt, mỉm , cố nén nỗi đau trong lòng, . Anh nhận khoảnh khắc cô mới thật sự tha thứcho , xúc động ôm chặt cô lòng, hôn lên má, lên môi cô.
Chiểu hôm đó, Phó Thịnh Niên đưa Giản Dao đến bệnh viện kiểm tra.
Giản Dao mới mang thai hơn một tháng, tình trạng hiện tại khá định, chỉ là cơ thề yếu, cần bồi bổ nhiều hơn.
Các giúp việc bắt đầu làm theo yêu cầu của Phó Thịnh Niên, mỗi ngày chuẩn các món ăn dinh dưỡng cho Giản Dao. Cô ăn gì, họ lập tức chạy ngoài mua về cho cô.
Giản Dao còn công tác xa, chỉ nhận các lịch trình trong thành phố.
Nhờ bồi bổ, sắc mặt cô ngày càng hổng hào, cân nặng cũng tăng liền hai ký.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham-gian-dao-va-pho-thinh-nien/chuong-107-co-muon-cho-anh-them-mot-co-hoi.html.]
Hôm đó, Cô sấp giường lướt Weibo, còn Phó Thịnh Niên thì bên cạnh gọt táo cho cô.
Cô thoải mái vắt chéo đôi chân dài trắng muốt, đung đưa mặt Phó Thịnh Niên. Mỗi lẩn đưa một miếng táo đến, cô liển mở miệng đón lấy ăn.
Phía bài đăng Weibo của cô náo loạn.
Không ít tan bình luận, còn nhắn tin riêng hỏi thăm sức khỏe cô, ai cũng lo lắng vì cô ngất xỉu khi đang phim.
Cô tiện tay đăng một dòng trạng thái lên Weibo: "Cảm dn quan tâm, ngất xỉu là do mang thai, hiện tại , đang yên tâm dưỡng thai ."
Tiểu Hạ
Phó Thịnh Niên liếc cô khi thấy cô đăng bài Weibo, ánh mắt dần trở nên ấm áp, nụ trong mắt càng rõ ràng hơn.
"Hôm nay em ăn cá nấu dưa chua, bảo chuẩn , trưa mai ăn, nhé?"
Giản Dao gật đầu, ngẩng lên : "Dạo vẻ rảnh nhỉ, việc ở công ty bận ?"
"Dù bận đến cũng quan trọng bằng ở bên vợ ."
Câu khiến Giản Dao hài lòng, cô bật dậy, vòng tay qua cổ , hôn nhẹ lên môi .
Hiếm khi cô chủ động như , Phó Thịnh Niên vội vàng đặt d.a.o và quả táo xuống, đỡ cô xuống giường. Khi chuẩn hôn cô, cô và vỗ nhẹ lên mặt , : "Ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm, kiên nhẫn một chút nhé."
Nhịn thì nhịn .
vẫn hôn cô.
Anh dịu dàng nâng cằm cô, khẽ hôn lên đôi môi của cô. Đột nhiên, cô xoay , trở thành , còn cô lên , hai tay chống xuống hai bên . Một sợi tóc rủ xuống bên mặt , một mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa trong khí.
Anh hít sâu một , vòng tay qua ôm eo thơn của cô, thì thẩm: "Bảo nhịn mà còn quyến rũ ?"
Cô từ từ cúi xuống, lên n.g.ự.c , nhịn , đầu ngón tay còn vẽ vòng tròn n.g.ự.c .
Anh cô trêu đến nóng bừng cả , cổ họng khô khốc.
"Trước đây em nghịch ngợm thế ?"
Cô hứ nhẹ, ngẩng đầu hôn lên cằm : "Qua ba
tháng, sẽ cần nhịn nữa."
Nói xong, vỗ nhẹ lên vai cô: "Ngổi dậy , ăn táo."
Anh dậy, cô thuận thế lăn sang bên, sấp giường, cầm điện thoại tiếp tục lướt Weibo.
Anh cẩm d.a.o gọt trái cây, tiếp tục gọt táo cho cô.
Sau khi cho Giản Dao ăn no, Phó Thịnh Niên rời khỏi phòng, phòng làm việc xử lý một đống tài liệu. Đến khi phòng thì nửa đêm .
Giản Dao vẫn sấp giường, nhưng ngủ .
Anh bước đến, lấy điện thoại trong tay cô , bỏ ngăn kéo.
Anh vén chăn sang một bên, nhẹ nhàng xoay cô , bế cô đặt lên gối, đắp chăn cho cô.
Giản Dao ngủ md màng, miệng thì thào gọi tên Phó Thịnh Niên.
Anh cúi xuống, ghé sát môi cô.
"Em ăn gà rán."
Đến trong mơ cũng nghĩ đến ăn.
Anh bật bất lực, lấy điện thoại tra xem bà bầu ăn gà rán .
Xác định thề ăn một ít, liền ngoài dặn quản gia, sáng mai làm gà rán.
Thế là, sáng hôm Giản Dao mở mắt thấy Phó Thịnh Niên bưng một dĩa gà rán đến mặt.
Cô nhíu mày: "Anh làm gì ? Sáng sớm cho em ăn đồ dầu mỡ thế ."
"Hôm qua em ăn mà."
"Em ."
"Em lúc ngủ say ."
Chứng ốm nghén của Giản Dao quá nghiêm trọng, nhưng vẫn một món ăn khiến cô buổn nôn. Sau khi ăn xong gà rán, cô nôn , Phó Thịnh Niên dám cho cô ăn nữa.
"Mấy món đồ ăn vặt, vốn dĩ nên ăn ít thôi."
Giản Dao nôn trong nhà vệ sinh, Phó Thịnh Niên bên cạnh vỗ lưng cho cô: "vẫn chỉ nên ăn đồ bổ dưỡng thôi."
"Đừng nhắc đến ăn nữa, ọe..."
Phó Thịnh Niên lo lắng, liên tục dỗ dành: "Được , nữa, nữa."
Phản ứng nghén kéo dài hơn một tháng, vượt qua giai đoạn khó chịu nhất, Giản Dao bắt đầu ăn ngon miệng trở . Cả Phó gia, ai cũng tất bật lo cho cô, giúp việc đều chạy tới chạy lui mỗi ngày đê’ mua đồ ăn cho cô.
Trong phòng đầy ắp sách về chăm sóc trẻ sơ sinh, Phó Thịnh Niên đến sờn cả bìa.