Phó Tư Yến - Minh Khê - Ông Chủ Khóc Quỳ Hậu Ly Hôn - Chương 93: Anh hình như rất để tâm đến đứa bé

Cập nhật lúc: 2025-09-18 05:46:35
Lượt xem: 78

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Bàn tay đang nắm vô lăng của Phó Tư Yến đột ngột siết chặt, giọng gấp gáp:

“Chuyện gì xảy ?”

Dì Lâm nức nở :

“Tiểu thư ngủ dậy thì choáng, lúc xuống cầu thang may trượt chân ngã.”

“Gọi xe cấp cứu ?” “Gọi .”

Ngay đó, trong điện thoại vang lên tiếng thê thảm của Lâm Tuyết Vi.

“A... đầu em đau quá, chân cũng đau... hu hu, A Yến em gặp

A Yến ”

Giọng cô ngọt ngào ẽo ợt, là cố ý diễn trò.

Minh Khê mà gần như buồn nôn phản xạ.

Chỉ Phó Tư Yến – loại đàn ông thẳng thừng điển hình – là nhận , thậm chí còn đặc biệt thích kiểu đó.

“Bệnh viện nào?” Anh hỏi.

Nghe đến đây, Minh Khê cảm thấy cần tiếp tục xe nữa. So với việc đuổi xuống, chi bằng tự giác bước .

Cô mở cửa xe, xuống xe rảo bước về phía .

Điện thoại Phó Tư Yến đập hỏng, bây giờ cô thậm chí thể mua nổi vé tàu cao tốc, chỉ đành trạm xe buýt gọi taxi đến ga tàu.

Chiếc siêu xe chói mắt phía gầm rú tiếng động cơ, rồ ga lao vút . Minh Khê tại chỗ, khẽ tự giễu.

Quả nhiên, chẳng ngoài dự đoán – cô vẫn bỏ .

Ba chữ “Lâm Tuyết Vi” mãi mãi là hố sâu mà cô thể vượt qua.

May mà, cảm giác vứt bỏ kiểu trải qua nhiều , giờ cô cũng dần miễn dịch, còn đau lòng nữa.

Chẳng bao lâu, một chiếc taxi dừng . Minh Khê vươn tay định mở cửa lên xe. “Bíp—”

Đằng đột nhiên vang lên tiếng còi xe chói tai, mà còn bấm liên tục dứt.

Minh Khê đầu , chiếc siêu xe ban nãy trở .

Qua kính chắn gió, đôi mắt sắc lạnh và khuôn mặt điển trai của đàn ông hiện lên rõ ràng.

Anh hạ cửa kính xe, từng từ rõ ràng: “Lên xe.”

Đằng thúc giục:

“Cô ơi, cô , thì nhé.” Minh Khê hồn, vội vàng tránh đường.

Chiếc taxi rồ máy rời , siêu xe tiến lên một chút, dừng ngay mặt cô. Không gây chú ý, Minh Khê đành lên xe.

Vừa , đàn ông nghiêng qua, hỏi:

“Em chạy cái gì?”

Minh Khê theo phản xạ lùi , tay nắm chặt mép ghế, đôi mắt to tròn ánh nước đầy cảnh giác.

Kết quả, chỉ giúp cô cài dây an .

khi cài xong, vẫn giữ nguyên tư thế đó, đôi mắt sâu thẳm cô:

“Sợ như thế ? Tôi là mãnh thú chắc?”

Anh rõ ràng còn chạm cô, chỉ mới đến gần mà cô nhạy cảm đến mức .

Minh Khê thậm chí dám thở mạnh, sợ sẽ dính líu gì đó với . Cô mặt , nhỏ giọng :

“Không .”

Phó Tư Yến chậm trễ thời gian, miễn cưỡng buông tha cô. Minh Khê nghi ngờ hỏi:

“Không định thăm Lâm Tuyết Vi ?” Phó Tư Yến liếc cô:

“Tai thính thật. Tôi sẽ ?”

Minh Khê: ... Thì loa ngoài bật to như thế, cô điếc. “Tôi phái khác đến .” Phó Tư Yến giải thích.

Minh Khê gì, thật cô chẳng làm phiền . “Anh cần đặc biệt đưa , tự cũng tiện.”

Phó Tư Yến cau mày:

“Tiện cái gì mà tiện, em đang mang thai đấy. Lỡ chen lấn, va chạm thì ?”

Minh Khê á khẩu, nhất thời nên lời. Khoảnh khắc đó, cô cảm giác – như thể thật sự quan tâm đến đứa bé .

thể chứ?

Anh vốn dĩ chẳng thích đứa con cô mang.

Trong xe lặng một lúc, Phó Tư Yến bỗng mở miệng:

“Tôi đồng ý sẽ cùng em thăm mộ bà ngoại, sẽ nuốt lời.” Minh Khê mà ngẩn .

Nếu là đây, cô lẽ sẽ tin lời , nhưng bây giờ... Những lời hứa của , cô chẳng còn tin tưởng nữa . Cô đáp , chỉ tựa lưng ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt.

Phó Tư Yến cô một cái, đưa tay chuyển chế độ lái xe sang chế độ thoải mái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/pho-tu-yen-minh-khe-ong-chu-khoc-quy-hau-ly-hon/chuong-93-anh-hinh-nhu-rat-de-tam-den-dua-be.html.]

Chiếc xe êm ái lướt về phía .

...

Trong bệnh viện.

Lâm Tuyết Vi giường bệnh, uống tổ yến vui vẻ mặt.

Để cho giống thật, cô cố ý để đầu gối và tay trầy xước, làm vài vết thương, quả thật khá đau.

nghĩ đến việc thể khiến con tiện nhân khó chịu, cô thấy đáng.

Từ sớm, cô nhận tin – A Yến sẽ cùng con tiện nhân đó về quê cúng bà ngoại cô .

Hừ!

Làm thể để chuyện thuận lợi như ? Lúc , Dì Lâm ở cửa báo:

“Tiểu thư, tới .”

Lâm Tuyết Vi lập tức đặt bát xuống, xuống , vờ yếu ớt hết sức.

Khi trợ lý Tống Bạch của Phó Tư Yến bước , Dì Lâm còn ngó quanh tìm kiếm:

“Tiểu Tống, thiếu gia ?”

Tống Bạch ho nhẹ một tiếng, cúi đầu :

“Phó tổng đang bận, sai đến thăm hỏi tiểu thư.”

Lâm Tuyết Vi vốn đang , liền bật dậy, giọng bén nhọn: “Cậu gì?”

Tống Bạch lặp nữa, bổ sung:

Phó tổng dặn tìm cho cô bác sĩ giỏi nhất.” Lâm Tuyết Vi như sét đánh ngang tai.

thể tin nổi tai – ngã cầu thang nghiêm trọng như mà A Yến ca ca chỉ sai trợ lý đến?

giơ cái bát đầu giường lên ném mạnh về phía Tống Bạch, mắng to: “Đồ vô dụng! Tại đưa A Yến đến cho !”

Tống Bạch tránh , cúi đầu :

“Quyết định của Phó tổng, dám can thiệp.” Dì Lâm bước tới dàn hòa:

“Tiểu Tống, đừng để bụng, tiểu thư đang tức quá nên linh tinh!”

“Dì Lâm, bà giải thích cái gì? Thằng đúng là vô dụng, chuyện nhỏ cũng làm xong.”

Tống Bạch sôi máu, bật :

, đúng là làm chuyện của Lâm tiểu thư. Cô nhất đừng tìm nữa, tìm trợ lý Chu , còn Phó tổng tin hơn .”

“Anh!!!” Lâm Tuyết Vi chặn họng, tức nghẹn.

từng tìm Chu Mục, nhưng gã đó lạnh như băng, né tránh cô như tránh tà.

Không cách nào tay . Lâm Tuyết Vi đổi giọng:

“Thôi bỏ , Dì Lâm, bà ngoài .” Dì Lâm hiểu ý, rút lui cửa.

Lâm Tuyết Vi ngoắc tay:

“Còn đó làm gì, đây .”

Tống Bạch yên, trong lòng hối hận chết.

Chỉ vì đó uống say trong quán bar, tỉnh dậy lên giường với Lâm Tuyết Vi.

Từ đó, cô bắt đầu ép làm tai mắt, rằng giữ bằng chứng đêm đó, nếu lời sẽ kiện tội cưỡng bức.

Tống Bạch trong lòng khinh bỉ – ai cưỡng bức ai còn chắc. Lâm Tuyết Vi chơi cái trò quá thành thạo, mỗi đều bắt làm cho cô sung sướng mấy mới dừng.

Ngủ với cô còn mệt hơn cả trâu kéo cày. Thà tìm tiểu thư, còn thấy sướng hơn.

Lâm Tuyết Vi thấy d.a.o động, liền nhắc nhở:

“Tống Bạch, bây giờ là cánh tay của tổng tài Phó Thị, từ bỏ tất cả ?”

điểm yếu của Tống Bạch – chức vụ hiện tại còn hơn ở mấy công ty nhỏ gấp mấy .

Anh mất.

Anh bước tới, xuống giường, động tác thuần thục quỳ gối mặt Lâm Tuyết Vi.

Lâm Tuyết Vi thở gấp:

“Thế mới đúng... ah... càng ngày càng thành thạo ...” Tống Bạch ngẩng đầu, nhếch môi hiểm:

“Không nhờ cô dạy .”

Anh ngủ với bao nhiêu đàn ông , mấy trò cô còn nhiều hơn cả đàn ông.

Lâm Tuyết Vi hưởng thụ lời khen đó – chuyện giường chiếu cô bao giờ thiệt thòi.

nhiều lúc, cô luôn tưởng tượng đám đàn ông là Phó Tư Yến.

Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt quyến rũ quá mức đó, khoái cảm dường như mãnh liệt hơn.

Sau khi đạt khoái cảm, cô rúc Tống Bạch, thở gấp dịu dàng:

“Tống Bạch, hôm nay hầu hạ , nhưng giúp làm một chuyện...”

Loading...