Người Đẹp Và Quái Vật - Chương 67: Khởi Đầu Của Sự Trừng Phạt

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-15 20:14:31
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thông qua camera ghi cảnh chiếc taxi của Daphne đang tiến đến cách cổng lâu đài hai trăm mét. Tôi nhấn nút để mở chúng và với những ngón tay đan khi chiếc xe từ từ tiến lên con đường dài. Tim đập mạnh khi thoáng thấy mái đầu đen của Daphne. Tôi ghét bản nhớ cô , nhưng nhớ. Cô gái luôn ở làn da , trong m.á.u .

Tôi xoay ghế, tránh xa camera, dậy và duỗi với đôi mắt nhắm nghiền. Bình tĩnh. Kiểm soát.

Lần sẽ khác. Tôi lên kế hoạch cho cô đến từng giờ. Nhiệm vụ và thử thách của cô , cách cô sẽ phục vụ . Phiên bản riêng của về mười hai kỳ công của Hercules, thiết kế để huấn luyện cô theo ý thích của .

Tôi thể để bản cảm nhận sự mềm mại của làn da cô , mùi hương mật ong của cô , ánh vàng lấp lánh trong đôi mắt xanh của cô , thể lay chuyển . Tôi là Chủ nhân. Cô là của . Ngay cả khi những khác trong cuộc đời cô cố gắng đ.á.n.h cắp cô , cô vẫn trở với .

Tôi với máy . Chiếc taxi mất, để Daphne và chiếc vali duy nhất của cô. Tóc cô bay trong gió. Cô về phía cửa, hông cô lắc lư một cách duyên dáng một cách vô thức.

Trái tim , cơ quan yếu đuối, ngu ngốc, đang run rẩy. Cô trở về với .

Có lẽ chuyện thể khác , nghĩ khi cô bậc thềm, với tay lấy cái gõ cửa bằng sắt với vẻ lo lắng trong mắt. Có lẽ chúng thể bắt đầu .

Sau đó, cô rút điện thoại , bước khỏi bức tường đá để nhận dịch vụ. Chiếc nhẫn đính hôn c.h.ế.t tiệt lấp lánh ngón tay cô khi cô đưa điện thoại lên tai.

Cái quái gì thế? Cô vẫn còn mang dấu ấn của Adam. Cô đang gọi ?

Sự quen thuộc giống như một bức màn đỏ thẫm buông xuống. Cơn thịnh nộ vô nghĩa dâng lên.

Tôi thấy đang ở cửa , một tay đặt chốt cửa.

Không! Mày Bình tĩnh. Kiểm soát cơn thạnh nộ ngay.

Lần sẽ khác. Tôi sẽ giữ bình tĩnh. Và sẽ để cảm thấy.

Tôi sẽ là con quái vật vô hồn như cô nghĩ.

* * *

“Khoan , cái...!” Logan đợi giải thích gì cả khi nhấc bổng lên qua bờ vai đồ sộ của , cánh tay như một thanh sắt ngang qua mặt chân , khóa chặt tại chỗ. “Logan!”

Tôi mới bước cửa lâu đài của và đây là những gì làm.

"Đừng gọi như thế," gầm gừ. "Gọi là Quái Vật hoặc Chủ nhânvì đó là tất cả những gì với cô bây giờ."

“Logan.”

Tôi hét lên khi nhận một cú đ.á.n.h mạnh m.ô.n.g , vẫn còn đau từ quan hệ . "Đừng đ.á.n.h nữa. Em chịu nổi nữa. Em gần như thể xuống nữa. Làm ơn."

"Làm ơn, gì cơ?" lệnh khi bước xuống cầu thang dẫn xuống tầng hầm, hề thở hổn hển mất thăng bằng vì sức nặng của chút nào.

Tôi nghiến chặt răng nhưng m.ô.n.g thực sự quá đau để thể ngược đãi thêm nữa. "Làm ơn, chủ nhân ." Được , là chủ nhân đó thể đang nhỏ giọt đầy mỉa mai. Và bỏ lỡ điều đó vì nó khiến nhận thêm một cú đ.á.n.h mạnh mông.

Tôi hét lên nhưng đó vội vàng : "Vâng, thưa chủ nhân!"

"Tốt hơn ." Tôi thể thấy nụ trong giọng của , tên khốn tự mãn.

Tôi mất thăng bằng quá, gần như thể nhận xung quanh. vẫn nhận khi đưa thẳng đến ngục tối. Bởi vì tất nhiên là làm thế. Toàn bộ thời gian lẽ sẽ ở cái nơi c.h.ế.t tiệt . Những bức tường đá, mùi mốc quen thuộc mà nhớ mặc dù chỉ mới rời xa nó trong một thời gian ngắn... Tại phấn khích vì sợ hãi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nguoi-dep-va-quai-vat/chuong-67-khoi-dau-cua-su-trung-phat.html.]

Bởi vì Logan là chủ nhân, một giọng thì thầm từ sâu thẳm bên trong.

Tôi liếc cây thánh giá dựng tường, đủ loại dụng cụ treo khắp nơi. Một chiếc ghế dài nghĩ là để... đ.á.n.h đòn. Và một chiếc bàn mà thẳng đến và đặt lên.

“Cởi quần áo .”

Tôi c.ắ.n môi và liếc Logan. Khuôn mặt lạnh lùng, cảm xúc. Tôi trừng mắt và làm theo lời . Tôi cởi áo sơ mi và áo n.g.ự.c một cách nhanh chóng và hiệu quả. Đây là trò thoát y. Tôi đá quần jean và để chúng thành một đống chân. Cũng như quần lót.

Tôi chắc xoay xở thế nào để thẳng lưng, khỏa mặt , nhưng làm . Anh xuống cơ thể . Thậm chí thèm liếc .

“Ngồi lên bàn .”

Đổi một xu lấy một pound. Tim bắt đầu đập nhanh với tốc độ một trăm dặm một giờ nhưng nhảy lên bàn và xuống.

Có những chiếc còng ở cổ tay và mắt cá chân mà Logan bắt đầu nhanh chóng trói chặt .

Và...và.........

Tôi vui mừng.

Tôi ngả đầu và nhắm mắt khi thầm thừa nhận với chính những điều mà sẽ bao giờ . Tôi trở nơi thuộc về. Các ngón chân của co trong sự mong đợi. Tôi Logan, Chủ nhân của , sẽ làm gì với .

Flowers

tin . Đây là trai nhận cô đơn và đưa ăn sandwich nhiều năm . Và là đàn ông đòi hỏi những thứ từ cơ thể bao giờ cho . Tôi bao giờ cảm thấy sống động trong cơ thể hơn lúc .

"Nhìn ," Logan ngân nga, đầu tiên giọng dịu dù chỉ một chút kể từ khi đến. "Cơ thể em đang run rẩy vì sự đụng chạm của . Em điều , ?" Anh lướt ngón tay lên đùi . "Em điều đến phát điên."

Tôi thể run rẩy đáp và cố gắng ngừng thở nhưng kịp.

“Được , hôm nay, cô bé, sẽ là thử thách đầu tiên của em. Và là bài học đầu tiên của em. Em thể luôn những gì .”

Tôi cau mày. Điều đó nghĩa là gì?

Logan quanh bàn.

“Em học về mười hai chiến công của Hercules ở trường ?”

Tôi gật đầu. “Em nghĩ . Nghe quen quen. em nhớ chi tiết.”

“Hercules cũng phạm một tội lớn, và vì , để sám hối, nhà tiên tri bảo phục vụ Vua Eurystheus và làm điều mà ông yêu cầu. Nhà vua giao cho mười hai nhiệm vụ, mỗi nhiệm vụ khó khăn hơn nhiệm vụ .”

Logan cúi xuống , mắt rực lửa . "Nhiệm vụ cuối cùng khiến xuống tận đáy địa ngục." Anh nhẹ nhàng lướt một ngón tay xuống mặt xuống giữa hai bầu n.g.ự.c , nỗi đau và sự tức giận hằn sâu giữa hai hàng lông mày. "Em sẵn sàng xuống địa ngục và trở vì tội của , Daphne?"

Tôi căng thẳng chống sự ràng buộc của . Tôi phạm những tội trói buộc và quyết tâm nghĩ rằng phạm , hét lên. Tại quyết tâm nghĩ điều tồi tệ nhất về như ? Chuyện gì xảy với khiến trở nên như thế ? Cậu bé mà từng và thậm chí là đàn ông của hai tuần qua mà trở nên thiết... Tìm Logan chỉ để mất , thể. Tôi sẽ .

Vậy nên sự thật với . "Em sẵn sàng làm điều đó vì ." Tôi sẽ chiến đấu vì , c.h.ế.t tiệt. Vì điều . Vì chúng .

Trong một giây, chỉ trong khoảnh khắc thoáng qua, nghĩ thấy điều gì đó trong , một tia sáng lóe lên của Logan mà và trân trọng.

giây tiếp theo, chủ nhân , lạnh lùng và tính toán. Anh lùi thẳng dậy, lưng với .

“Vậy thì chúng hãy bắt đầu.”

Loading...