Sợ đào nông quá thứ khác đào lên ăn mất, liều mạng đào, tay rướm máu, cởi áo ngoài quấn kỹ nó thật cẩn thận, lúc mới dám chôn xuống.
4
Con dâu nữa.
Tôi nó làm thể nhiều nước mắt đến thế, như thể cả thế giới đều đổ mưa mắt nó .
Không hiểu , mắt cũng bắt đầu nóng lên.
Chợt, nhớ hồi còn trẻ... hình như cũng là đứa .
Khi còn là một cô bé, nhà nhiều việc ít cơm, cha thì nghiêm khắc, thì càm ràm. Làm chậm một chút thì chửi, ăn nhiều một chút thì đánh.
Lúc còn .
Dù lóc chỉ đổi lấy nhiều lời mắng hơn, nhiều trận đòn hơn, nhưng trong vô những đêm thở , vẫn âm thầm rơi nước mắt, thầm thề: nhất định sống những ngày tháng .
, lập gia đình, ngày qua ngày trôi , như thể nước mắt cũng cạn khô, con trở nên chai lì, đến mức cảm thấy nước mắt là thứ gì đó xa xỉ và hiếm hoi.
Bất ngờ, con dâu hỏi :
“Cô bé ... tên ạ?”
Tôi bừng tỉnh, lắc đầu. Nhìn đống giấy sắp cháy hết trong hố lửa mặt, thêm ít nữa, trầm giọng đáp:
“Không .”
“Nếu thì đặt cho con bé một cái tên .” – con dâu cũng tiếp tục đốt giấy, nhẹ nhàng – “Đặt một cái tên thể khắc lên bia, để đời rằng con bé từng đến thế gian .”
Tôi im lặng lâu, mãi mới mặt , lau mặt :
“Người khác thì để làm gì?”
Con dâu vẫn kiên định:
“Con bé từng tồn tại. Con bé xứng đáng nhớ đến.”
Tôi hỏi:
“Nhớ thì ích gì?”
Con dâu hỏi :
“Nếu thật sự vô ích, nhớ con bé suốt từng năm?”
Tôi nghẹn lời, nhưng vẫn cố cứng miệng:
“Chuyện liên quan đến cô!”
Có lẽ giọng quá nặng, con dâu im lặng hồi lâu gì nữa. Tôi cũng im lặng, đốt hết đống giấy cuối cùng.
Ngọn lửa tắt, tàn tro cuối cùng cũng hóa thành lớp bụi đen sì.
Tôi dậy, rằng đầu về nhà.
Con dâu lặng lẽ theo. Gần đến cửa, nó bất ngờ hỏi:
“Mẹ ơi, con Hải , tên của ảnh là đặt đúng ạ?”
Tôi đáp, nó tiếp tục:
“Tại đặt cho ảnh cái tên đó?”
Tôi đầu :
“Mẹ học hành gì ! Chỉ vài chữ, lấy đại hai chữ quen quen đặt thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/me-chong-dau-yeu/chuong-3.html.]
Hồi đó, cha nó đặt tên là Diệu Tổ (耀祖 – vinh danh tổ tiên).
Tôi đồng ý. Trong làng mười đứa con trai thì hết bảy đứa tên là Diệu Tổ, bảo, tổ tiên bệnh gì mà cần nhiều “thuốc” thế? Ra đầu làng gọi một tiếng còn chẳng là gọi ai.
Cha nó thấy cũng lý, vò đầu bứt tai mãi cũng nghĩ cái tên nào khác.
Cả hai chúng đều là dân học hành, mà mời chữ đặt tên thì mua rượu mua thịt, nhà lúc túng thiếu, lấy tiền?
Tôi bèn : gọi là Đại Hải .
Ông cũng thấy dễ , với lúc đó sinh con trai cho ông , ông vui vẻ, để đặt tên luôn.
Cái tên … cứ thế mà thành.
Vì gọi là Đại Hải (biển lớn) …
Hồi nhỏ, từng lén một buổi học.
Lúc , thầy đang giảng chữ “Hải – 海”.
Tôi chật vật bám lấy khung cửa sổ, len lén ngó , chỉ thấy thầy giáo giảng bài đầy hứng khởi.
Thầy : “Hải là màu xanh kéo dài vô tận, một cái xanh mà mãi thấy điểm dừng.”
Tôi thể tưởng tượng nổi “kéo dài vô tận” là như thế nào.
Ngẩng đầu trời cũng thôi, bầu trời những dãy núi vây quanh, chỉ còn một mảng nhỏ xíu.
Thế là ngày nào cũng nghĩ:
Biển là gì nhỉ?
Thế nào mới gọi là màu xanh thấy điểm kết thúc?
5
Con dâu vẫn cố thuyết phục lên thành phố ở.
Từ lúc về tới nhà là nó cứ quanh quẩn bên , lời ngon ngọt, mềm mỏng ngừng, dẻo miệng còn hơn cả mèo xin ăn.
“Mẹ ơi, với tụi con mà, cứ ở thử hai ngày xem , nếu quen thì tụi con đưa về.”
“Mẹ vẫn từng thấy biển ? Đi máy bay nhanh lắm ạ, mùa ngắm cảnh là nhất đấy!”
Tôi thật sự cũng chút d.a.o động.
vẫn lắc đầu, bực bội phẩy tay như đuổi ruồi:
“Phiền quá ! Mẹ là mà! Mẹ ai cho gà ăn? Ai lo ruộng đồng?”
Thấy đầu óc ong cả lên vì nó cứ lải nhải, bèn gọi con trai:
“Mộ cũng viếng xong , mau đưa vợ mày ! Về thì về ! Hai ngày nay vì đón tiếp tụi mày mà ruộng đồng chẳng ai chăm!”
Con dâu tỏ phục, mặt hằm hằm giận dỗi. Sáng hôm , nó thậm chí đợi gọi, tự dậy từ sáng sớm, còn hào hứng sẽ theo đồng làm việc.
“Nếu chịu lên thành phố ở với tụi con, thì con với Hải sẽ dọn về ở trong núi! Không cần hầu hạ gì , tụi con sẽ giúp làm ruộng!”
Tôi cái hình tay chân mảnh mai của nó, trong bụng nghĩ: cứ để nó thử , chắc chắn sẽ bỏ cuộc. Tôi khịt mũi một tiếng, gật đầu cho nó theo.
Con trai cũng định theo, nhưng con dâu ngăn :
“Hôm nay là thời gian riêng của con em, cứ ở nhà nghỉ ngơi .”
Chắc nó định tìm cơ hội chuyện riêng để thuyết phục , cũng vạch trần, cứ thế bước nhanh lên núi.
Để cho nó bỏ ý định, cố ý giảm tốc độ, bước thoăn thoắt. Nó theo kịp, mệt bở tai, nhưng mỗi đầu , nó đều cố vẻ bình thường.