Vừa mở cửa, cô thấy vài mặt, trong đó một cặp vợ chồng trung niên khiến cô cảm thấy quen thuộc.
Đặc biệt là phụ nữ xinh , gương mặt khá giống cô.
Khi thấy khuôn mặt Giang Dư giống hệt hồi trẻ, Giang cầm nước mắt.
Bà tiến đến vài bước, ôm chầm Giang Dư lòng: “Con gái, con gái của , cuối cùng cũng tìm thấy con .”
Giang Dư cứng trong giây lát, phản xạ tự nhiên tránh né cơ thể lạ.
tiếng bên tai, cô chợt động lòng, đẩy tay nhưng dám.
Mẹ càng , nước mắt rơi nóng hổi cổ cô. Giang Dư đắn đo, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng .
“Đừng… đừng nữa…”
Một câu khiến cô càng dữ dội, còn ba Giang cũng đỏ mắt, nhưng kìm nén hơn .
Sao Sáng
Nhận Giang Dư thoải mái, ba Giang tiến lên ôm lòng: “Được , , đừng nữa, con gái chúng sợ hãi kìa.”
Nghe , Giang lau nước mắt: “, đúng, làm con gái bé bỏng sợ hãi. Mẹ… quá vui mừng .”
Giang Dư chậm rãi nhớ , mời nhà, bếp nhỏ đun nước.
Khi ba bước , quanh căn phòng nhỏ, cô rơi nước mắt.
Căn nhà nhỏ cũ kỹ nhưng sắp xếp gọn gàng, ấm cúng.
con gái bà đáng lẽ chịu những khó nhọc .
Trong lòng nhà họ Giang, ai cũng nghĩ như . Lần , nhà họ Giang đều mặt: ba và hai con.
Nghe tin em gái thất lạc tìm thấy, trai Giang Thần và chị gái Giang Vãn đều bỏ công việc, cùng ba đến thành phố B.
Vừa mở cửa , chị thấy khuôn mặt Giang Dư, ngay lập tức nhận cô chính là cô em gái quý báu thất lạc của gia đình.
Vì khuôn mặt Giang Dư quá giống hồi trẻ.
Cộng với kết quả giám định huyết thống do Phó Thanh Từ giữ, chuyện chắc chắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/hao-mon-ngot-sung-pho-tien-sinh-cung-chieu-vo-yeu/chuong-10.html.]
Nhìn nơi em gái sống suốt nhiều năm, chị cô bắt đầu thương xót em gái tìm .
Trong căn bếp nhỏ, Giang Dư chăm chú ấm nước sôi một lúc lâu, mặc dù đó cô chuẩn tinh thần gặp ba ruột.
khi họ thực sự mặt, trong lòng cô xuất hiện cảm giác bâng khuâng, như sợ hãi khi về gần nhà cũ.
Nhà thường ít khách nên bộ đầy đủ, Giang Dư lục tìm trong tủ, tìm vài chiếc cốc, pha xong bước .
Mẹ Giang thấy cô bước , vội vàng chạy tới: “Dư Dư…”
Giang Thần nhanh nhẹn tiến tới, nhận khay từ tay Giang Dư: “Để cầm.”
Giang Dư định từ chối, nhưng Giang Thần chắc chắn cầm khay .
Mẹ Giang kéo Giang Dư lên chiếc sofa nhỏ duy nhất trong nhà, còn những khác cũng tự giác tìm chỗ .
Trên khuôn mặt hề tỏ vẻ khinh thường căn nhà cũ nát, ngược , ánh mắt họ đầy lo lắng và thương cảm.
“Xin , nhà nhỏ quá.”
Mẹ Giang Giang Dư giữ cách, đỏ mắt: “Dư Dư, là của con, chăm sóc cho con, để con chịu nhiều khổ.”
Nhìn sắp , Giang Dư cũng chợt buồn theo, lẽ là sự đồng cảm giữa và con.
Cô đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng : “…Mẹ, đừng nữa.”
Một tiếng “” gọi, khiến cô quên cả , mặt đầy ngạc nhiên cô: “Dư Dư, con chịu gọi !”
Mọi xung quanh cũng vui mừng. Ba Giang kiềm chế , cạnh cô, chỉ : “Còn ba thì ? Dư Dư, ba đây, là ba của con.”
Nhìn ánh mắt trông mong của ba, Giang Dư nỡ làm ông thất vọng, nên cũng nhẹ nhàng gọi: “Ba.”
“A… a…”
Một đàn ông lớn tuổi tiếng “ba” từ con gái, mắt đỏ hoe, mặt lau nước mắt.
Giang Thần mỉm với Giang Dư dịu dàng: “Em gái, là trai.”
Giang Vãn cũng nhẹ nhàng: “Chị đây nhé.”
Nhìn chị ôn hòa, thiện với , Giang Dư nở một nụ thật lòng: “Anh, chị.”