Tôi vác bụng bầu sáu tháng,  đến sưng phù cả chân, bán hàng ở cửa hàng  và bé để phụ giúp chi tiêu gia đình. Cho đến khi những  đòi nợ xông  nhà , giẫm lên mặt   thì  mới  rằng   mê mẩn cá cược ngoại hối,  chỉ thua sạch nhà cửa mà còn nợ nần chồng chất. Thậm chí   còn nảy  ý định bán căn nhà nhỏ . Bởi vì căn nhà  là tài sản riêng của , cho nên   lập tức cầu xin  bán nó để trả nợ   . Em bé còn ba bốn tháng nữa là chào đời, lẽ nào  để con  sinh    nhà  cửa? Thế là  kiên quyết  đồng ý.
Anh  lập tức trở mặt. Bất chấp lời cầu xin của ,   như một con quỷ điên loạn, liên tục đá  lưng và bụng . Anh     quan tâm đến  và đứa bé trong bụng. Bất kể là vớ  thứ gì, đồ ăn, sách, điều khiển,   đều ném về phía . Tôi  kịp tránh, chỉ  thể ôm bụng chịu đựng cơn đau dữ dội.
Cho đến khi   nhặt tấm ảnh gia đình của nhà  lên. Đó là tấm ảnh bố   đặc biệt đưa   chụp ở tiệm ảnh  sinh nhật bảy tuổi của , cũng là tấm ảnh chính thức duy nhất của  và bố . 
Tay   dừng  giữa  trung, kinh ngạc  bức ảnh. Tôi mãi mãi  thể quên vẻ mặt kinh hoàng của   lúc đó. Anh  vứt tấm ảnh như vứt bỏ ôn thần, kính vỡ bay tung tóe khắp sàn. Mảnh kính văng  cứa  da thịt , nhuộm đỏ cả bức hình. Còn  thì co quắp  sàn, đau đến xé lòng, cuối cùng  sảy thai.
Con trai   sáu tháng, là một thai nhi  thành hình, một sinh linh sắp chào đời. Hơn nữa, vì  đánh đập đến mức thương tích nghiêm trọng mà  mãi mãi mất  khả năng làm . Tôi   sẽ  bao giờ chờ  tấm ảnh gia đình mà  hằng mong đợi nữa. 
Và  một đêm mưa khác, trong cơn say,    buột miệng   sự thật về tấm ảnh gia đình của . Điều  khiến  đau đớn  chết, trái tim    c.h.ế.t lặng. Từ khoảnh khắc đó,  quyết định bắt đầu một cuộc trả thù  hảo.
7.
Ở làng chài hai tháng, vết thương của   lành hẳn. Còn  chồng của   ? Không ngoài dự đoán thì chắc  tự sát . Tôi  thể trở về .
Tôi về đến nhà  buổi tối,  cánh cửa chống trộm dán tấm niêm phong lạnh lẽo. Quả nhiên, trong nhà  xảy  chuyện lớn. Tôi giả vờ hoảng hốt, vội vã chạy về phía văn phòng khu phố. Lúc  ngang qua Quảng trường,  cố ý hụt chân, loạng choạng ngã lăn   mặt các ông bà đang nhảy quảng trường. Bất chấp đầu gối và hai bàn tay đang rỉ máu,  lập tức chống   dậy, nhưng  cố ý lê chân, giảm tốc độ.
Người quen thấy , ai nấy đều sững sờ  thể tin nổi, ánh mắt đầy thương cảm. Tôi    níu lấy nhân viên khu phố hỏi: "Chồng   ? Sao  niêm phong nhà ?" 
Người tiếp nhận   như  ma, mắt trừng to, miệng há hốc: "Cô là Dương Diệp…"
"Xin cô đấy… mau  cho   , chồng   ?" 
"Chồng cô… c.h.ế.t ." 
"Không thể nào!" Tôi hét lên một tiếng, ngã vật xuống vờ bất tỉnh. 
Xung quanh hỗn loạn. Có  gọi cứu hộ,   lay  dậy,   la lớn “gọi xe cấp cứu mau!” 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/gia-dinh-cua-ke-phan-boi/chuong-3.html.]
Còn ? Tôi nhắm nghiền mắt , bất động. Trong lòng nghĩ: "Cuối cùng thì mày cũng c.h.ế.t ."
8.
Sáng hôm , cảnh sát tới.
Tôi   giường khách sạn, liên tục  nấc: “Không thể nào…  thể nào… chồng …   thể c.h.ế.t …”
Đôi mắt sưng đỏ chứng tỏ   thể chấp nhận sự thật đau đớn .  thực  là  đang  cho chính bản  . Bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu tình cảm phí hoài cho một gã cặn bã, nghĩ đến thôi  thấy chẳng đáng. Và cả chuyện cũ  ai , khiến  tràn đầy hận thù. Sau khi  một lúc lâu,  mới ngẩng đầu lên.
Trước mặt là hai cảnh sát, một cao, một thấp, ánh mắt  nghiêm nghị  sắc sảo. Tôi , khi đối mặt với cảnh sát, chỉ  sự tự nhiên mới khiến lời  trở nên đáng tin.
Cảnh sát cao lên tiếng : "Cô chính là Dương Diệp?"
Tôi gạt nước mắt, gật đầu.
Tôi  đến khàn cả giọng, nước mắt giàn giụa  các cảnh sát: "Anh  thể cho  , chồng   c.h.ế.t như thế nào  ạ?"
"Anh  tự sát." Cảnh sát cao ngừng  một chút: "  đó,    g.i.ế.c ."
Câu   như một làn sóng xung kích khiến adrenaline sôi sục chảy cuồn cuộn trong huyết quản ,  cảm thấy lòng bàn tay và nách  lập tức túa mồ hôi. Tôi cứ nghĩ là   sẽ chỉ tự sát thôi,  ngờ    g.i.ế.c . Tôi nắm chặt hai nắm đấm, tim  như  nhảy  ngoài, run rẩy hỏi: "Anh   g.i.ế.c ai?"
Nghe  là mấy kẻ đến đòi nợ, cũng   là    vô tội. Tôi  từng thấy vẻ tàn nhẫn và m.á.u lạnh của bọn chúng, trong mắt bọn chúng thì tiền bạc là  hết, còn con  chẳng qua chỉ là rác rưởi  chân.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, cuối cùng cũng  thể thở phào.
Lần đầu tiên gặp các cảnh sát, họ  hỏi quá nhiều. Tôi đoán là họ chỉ cần xác nhận rằng  còn sống.
Tạm thời  thể về nhà . Vai diễn  vợ  hảo của   ăn sâu  lòng , nhân viên cộng đồng lo lắng  nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột, nên liên tục cử  túc trực bên . Như  cũng ,  tiếp tục đóng vai  vợ đau khổ tột cùng. Ngày nào  cũng  ảnh  , lấy nước mắt rửa mặt,  thiết ăn uống,  gầy  trông thấy. Tôi còn lẩm bẩm : "Nếu như chúng   một đứa con thì   mấy, ít    em cũng còn thứ gì đó để mà sống tiếp…"