Nhược Lạp lười biếng giải thích, đem hết tất cả những kỹ năng mà truyền thụ cho Tô Thư.
Mấy hôm nay Tô Thư rảnh rỗi nên hề lười biếng chút nào.
Vừa Kiều Dần Tây mấy ngày nay mấy khi ở nhà, ở bên ngoài cùng Kiều Dã xã giao, giúp khởi nghiệp kinh doanh của gia đình.
Việc cũng nên để tự thì hơn.
Thực là Kiều Dần Tây mở đường, để Kiều Dã tự kết giao với vài bạn m.á.u mặt trong giới. Chỉ cần lấy một dự án từ tay họ giao cho Kiều Dã là cũng đủ .
Có họ chống lưng cho Kiều Dã, cũng tự do, về nhà sống những ngày tháng yên bình bên vợ.
Tối nay Kiều Dã tổ chức một bữa tiệc, mời vài bạn đến ăn cơm, tiện thể bàn chuyện dự án.
Mục Cửu Tiêu hỏi : “Tần tổng gia nghiệp lớn như , ăn bám vợ , cần gì ngoài đơn thương độc mã thế?”
Kiều Dã “chậc” một tiếng: “Cậu khó thế, mua đồ cho vợ mà còn tiêu tiền của cô thì cái gì nữa?”
“Coi như .”
“…”
Một đám khẽ: “Mục tổng, ý là , thấy nuôi vợ khổ lắm ?”
Mục Cửu Tiêu đề phòng đàn ông giàu , lạnh lùng : “Khổ ? Mấy chiêu dỗ vợ đều do dạy đấy, thấy khổ mắt chắc?”
Hoắc Trì khiêm tốn đáp: “Tôi chỉ cho vui thôi mà.”
Kiều Dã quen bộ dạng của , bèn cụng ly với Hoắc Trì: “Trì ca, tình yêu của với chị dâu…”
“Vẫn còn giả vờ ? Mục tổng, quá giả tạo , đến mức cả thế giới cũng dạy .”
Hoắc Trì hỏi: “Cậu qua với Mục Cửu Tiêu nữa ?”
“ mà lân la với Mục Cửu Tiêu, nhỡ cũng lây thói thì ? Mục tổng nổi tiếng là chồng yêu vợ, thể đảm bảo nhuốm đen .”
Mục Cửu Tiêu lạnh lùng : “Không đảm bảo thì cút xa một chút, để đỡ bực .”
Kiều Dã còn việc, bèn : “Anh xem, con đấy, lắm chuyện thật.”
Bởi vì thời gian còn sớm nên bữa cơm cũng chẳng ăn bao nhiêu.
Điện thoại của Hoắc Trì reo lên , là vợ ở nhà đang hờn dỗi giục về. Giọng cô gái ngọt ngào như mật rót tai qua đường.
Kiều Dã sẽ giục, cũng chủ động gọi điện báo cáo, sẽ về nhà ngay.
Mục Cửu Tiêu nhúc nhích, nhưng cũng chẳng nán , ngoài xem thì thấy Lâm Tiêu đích lái xe tới đón.
Gió đêm se lạnh, cô cầm một chiếc áo khoác choàng lên .
Mục Cửu Tiêu nắm lấy tay cô, vuốt ve mu bàn tay mềm mại của cô: “Khuya thế còn chạy đến đây một chuyến, tự lái xe về là .”
Lâm Tiêu thầm liếc một cái.
Cô gửi một tin nhắn cho bằng giọng điệu hờn dỗi: Anh yêu, em đang ở đây giả vờ đấy.
Mục Cửu Tiêu đáp cô, dịu dàng : “ uống rượu , lái xe ?”
“Em uống, bọn họ đều uống, nhưng em thích uống rượu nên nãy giờ em uống thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-anh-muc-cuu-tieu-lam-tich/chuong-651-vay-anh-da-lam-bay-roi-sao.html.]
Nói xong, cô liền chủ động hôn lên môi để chứng minh sự trong sạch của .
Mấy đàn ông bên cạnh chỉ nghiến răng ken két.
Lũ cẩu độc , tối nay rõ ràng là đến để uống rượu giải sầu, ai ngờ đổi thành uống nước lã.
Mục Cửu Tiêu ôm eo rời , Kiều Dã cũng theo.
Chỉ còn một Kiều Dần Tây, xe hút thuốc, liếc bọn họ.
…
Không chút tin tức nào của Tô Thư.
Tối nay nếu nhà họ Nhược gọi điện đến thì Tô Thư sớm tắm rửa xong, xuống lầu nhận điện thoại của Kiều Dần Tây .
Chiếc váy ngủ màu tím nhạt của cô là hàng mới mua, tôn lên làn da trắng như tuyết, hồng hào khỏe mạnh, làm nổi bật vòng eo con kiến của cô.
Tô Thư nhón chân lên cởi cúc áo sơ mi cho , hít hít mũi: “Anh uống rượu ?”
Kiều Dần Tây “ừ” một tiếng.
Tô Thư tối nay chút bất ngờ với , nhưng trong lòng cô cũng đang tâm sự nên hỏi nhiều.
Kiều Dần Tây cũng vui vẻ gì khi trở về: “Anh về khuya thế , còn uống rượu, em lo ở bên ngoài làm bậy ?”
Tô Thư sững sờ.
Sau khi kết hôn, Kiều Dần Tây đối xử với cô , đến mức cô chẳng hề cảm giác nguy cơ, bây giờ nhắc đến chuyện vẫn chút ngây ngô: “Đêm mà, mới bảy tám giờ thôi.”
“Muốn làm bậy thì phân biệt thời gian.”
“Vậy làm bậy ?”
“Anh miệng em cũng chẳng tin, đề nghị em nên kiểm tra định kỳ, nhất là mỗi ngày hỏi trăm tám chục .”
Tô Thư thấy tâm trạng , nhịn mà hỏi với giọng mềm mỏng: “Anh thế?”
Hương thơm cô quá quyến rũ, ánh mắt của Kiều Dần Tây cũng dịu .
Anh chẳng cả, chỉ là Mục Cửu Tiêu và tên cẩu độc kích thích hề nhẹ mà thôi.
Kiều Dần Tây ôm cô lòng, hít một thật sâu lồng n.g.ự.c cô: “Thơm quá, gần đây lơ là em quá , nhớ ?”
Mặt Tô Thư đỏ bừng, thành thật gật đầu.
“Gần đây em mới học một thứ mới, thử ?”
“Ồ?”
Kiều Dần Tây vốn tưởng cô chỉ đang giở trò, ngờ cô dâng hiến hết tất cả sự e thẹn của .
Anh chống đỡ nổi một Tô Thư chủ động và quyến rũ như , đầu tiên trong đời mất mặt.
Tô Thư kinh ngạc vui mừng: “Thật sự hiệu quả.”
Hơi thở của Kiều Dần Tây nặng nề, nheo mắt kéo cô lòng: “Ai dạy em thế?”
Tô Thư vênh mặt lên: “Bí mật.”
Kiều Dần Tây thích dáng vẻ tràn đầy sức sống của cô, hiếm khi dày vò cô nữa. Tối nay, chỉ “ăn” một bữa lửng mà thôi.