Tô Thư khẽ , nụ nhẹ như gió thoảng.
Dù Cố Dần Tây là một kẻ tồi tệ đến , thì khi với cô, chẳng ai thể so bì. Vì thế, kiểu trêu chọc vụng về của Diệp Tranh với cô chẳng khác nào trò trẻ con, chẳng đủ để lay động trái tim chai sạn.
Bởi vì khoản nợ , giữa Tô Thư và Diệp Tranh bất giác hình thành một sợi dây liên kết mơ hồ. Mọi chuyện tiếp theo cũng thuận thế mà diễn .
Diệp Tranh lập tức đưa cô làm một chiếc máy trợ thính mới.
Anh chọn loại nhất – cả thành phố An chỉ một cửa hàng độc quyền. Khi Diệp Tranh dẫn Tô Thư đến, ông chủ liền nhận cô ngay.
Mấy năm qua, mỗi Tô Thư đổi máy, đều Cố Dần Tây cùng.
Ông chủ nhớ kỹ gương mặt .
Chỉ ngờ hôm nay, kề vai bên cạnh cô đổi thành một đàn ông khác.
Ông chủ dám hỏi nhiều, chỉ nhiệt tình phục vụ.
Tô Thư nhận máy, tính khoản tiền nợ.
Diệp Tranh vốn thích tính toán với phụ nữ. Anh vén nhẹ mái tóc của cô, điều chỉnh vị trí máy trợ thính, giọng trầm ấm:
“Cảm giác thế nào?”
Tai cô vốn nhạy cảm, đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng giống hệt Cố Dần Tây, chạm liền khiến cô rùng ngứa ngáy. Cô lùi , tay khẽ hiệu: Cũng , dần dần sẽ quen.
Diệp Tranh dáng vẻ mềm mại , trong lòng dấy lên một thứ xúc cảm khó dứt.
“Cũ , mới đến. Tô Thư, em thử tập quen… với ?”
Tô Thư ngẩng mắt, đôi đồng tử xanh thẫm tĩnh lặng như hồ nước sâu.
Cô hiệu: Phát triển nhanh như … thật sự thích em ?
Anh khẽ :
“Em tin tình yêu từ cái đầu tiên ?”
Ánh mắt Tô Thư thoáng tối .
Cô tin chứ. Ngay đầu gặp Cố Dần Tây, cô lỡ yêu mất .
Diệp Tranh – một con cáo già, giỏi che giấu.
Còn Tô Thư – thuần khiết như tờ giấy trắng, khó ai thấu.
Không khí tĩnh lặng tiếng “tách” của máy ảnh phá vỡ.
Diệp Tranh phắt, ánh mắt cảnh cáo.
Ông chủ gượng thu điện thoại:
“Tôi chỉ thấy hai quá xứng, chụp tấm hình làm quảng cáo.”
Diệp Tranh ông chỉ buôn bán máy móc, thành mối đe dọa. Ngược , chú ý đến nét lo lắng thoáng qua trong mắt Tô Thư.
“Em sợ ông nhiều chuyện ?”
Cô lắc đầu, làm khó khác.
Diệp Tranh cong môi:
“Tô Thư, ông quen Cố Dần Tây đấy.”
Động tác Tô Thư khựng, nhưng nhanh chóng buông lỏng.
Biết thì ? Cô và Cố Dần Tây đường ai nấy .
Cô gật đầu: Em hiểu . Nếu phận bất tiện, thể yêu cầu ông xóa .
Diệp Tranh bật sảng khoái:
“Anh thì gì bất tiện? Khác với Cố tổng giấu giếm che đậy. Anh độc , chẳng tin đồn, cũng chẳng trói buộc bởi mấy cuộc liên hôn gia tộc. Không … vinh hạnh em cho một cơ hội ?”
Tô Thư e thẹn, khẽ hiệu: Anh đừng đùa nữa.
Sự ngượng ngùng đó – thật giả – đều khiến tim Diệp Tranh run rẩy. Anh kìm gần gũi hơn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-anh-muc-cuu-tieu-lam-tich/chuong-624-cai-gi-vua-no.html.]
“Tô Thư, để đưa em ăn ngon nhé?”
Cô gật đầu.
Cố Dần Tây suốt đêm chợp mắt.
Chạy bộ xong trở về, bàn ăn Nhược La chuẩn đủ đầy hương sắc. khi hít gió lạnh ngoài trời, đầu đau nhức, chẳng buồn động đũa, chỉ cầm lấy một ly cà phê.
Ly cà phê , chia làm ba ngụm.
Nhược La tưởng đang ngầm chất vấn, vội :
“Không ạ, với Minh Tín canh chừng ngài suốt, tuyệt đối tìm Tô tiểu thư.”
Cố Dần Tây: “…”
“Cạch” – đặt mạnh tách cà phê xuống bàn.
“Anh hỏi em ?”
Nhược La nghẹn họng.
Anh trở về phòng, ánh mắt rơi xuống chiếc máy trợ thính cô để .
Một chuyện là một chuyện.
Anh thể quản cô nữa, nhưng ít cũng để cô sống bình thường.
Câm khổ, nếu còn thấy, ngoài sẽ bắt nạt đến mức nào.
Anh lấy điện thoại gọi cho ông chủ cửa hàng cũ, phát hiện hai hôm ông gửi tin quảng cáo.
Trong ảnh, bóng dáng nghiêng nghiêng của phụ nữ – hóa thành tro cũng nhận .
Và mặt cô, là Diệp Tranh.
Bàn tay đặt lên tai cô, ánh mắt hai quấn quýt, mật ý ngập tràn.
“Ù…” Một tiếng vang chát chúa nổ tung trong đầu Cố Dần Tây.
Ngay đó, là tiếng gằn, sắc lạnh như dao.
Lý trí kịp kìm , bóp nát điện thoại tay.
Ngoài cửa, Minh Tín giật thót, khóe mắt giật liên hồi.
“Cái gì nổ thế?”
Nhược La đáp nhỏ:
“Hình như… là ông chủ.”
Tô Thư dám nhận khoản tiền của Diệp Tranh, là để kịp trả công cho giáo viên dạy ngôn ngữ ký hiệu.
Tiền gom đủ, cô lập tức chuyển trả .
Anh con chẳng đáng kể , khẽ trêu:
“Thì em còn quỹ riêng ?”
Cô giải thích, chỉ cảm ơn vì từng chìa tay giúp đỡ.
Diệp Tranh nhận tiền, đưa cho cô một chiếc thẻ đen.
“Thẻ cần mật mã, em cứ thoải mái dùng. Đừng lo lắng, em tiêu tiền của , sẽ đòi em trả ơn, càng lấy đạo nghĩa để trói buộc em. Đây là thứ tình nguyện cho.”
Tô Thư chiếc thẻ mà thấy bỏng rát, chịu nhận.
Anh khẽ nghiêng , giọng trầm ấm:
“Em khả năng kiếm tiền, ai cũng thể khống chế em. Bao năm nay Cố Dần Tây chẳng coi em gì, cũng vì em chẳng thể rời khỏi ?”
Bàn tay cô khựng , ánh mắt thoáng hiện nét phức tạp.
Diệp Tranh nhân cơ hội, tiếp lời:
“Đợi đến khi em thích ứng xã hội , kiếm nhiều tiền, lúc đó trả ân tình cũng muộn. Được , Tô Thư?”
Tô Thư cúi mắt tấm thẻ, nỗi chua xót dâng tràn, nhấn chìm cả lòng ngực.