Tô Thư nhào thẳng vòng n.g.ự.c .
Mùi hương quen thuộc điên cuồng xộc mũi, ấm áp, mang đến cảm giác an . Thế nhưng trong niềm vui lẫn đầy mảnh vụn thủy tinh, khiến hốc mắt nàng đau rát.
Đôi mắt hoe đỏ, nàng ngẩng đầu Kiều Dần Tây.
Gương mặt vẫn lạnh lẽo như băng, như thể họ vốn dĩ từng quen . Nỗi ấm ức nghẹn nơi cổ họng, Tô Thư cố gắng nuốt xuống, lảo đảo rời khỏi vòng tay .
Kiều Dần Tây khẽ nhếch môi, giọng mang theo châm biếm:
“Không em định bỏ chạy ? Giờ diễn trò ‘dục cầm cố túng’ với ?”
Nghe hiểu lầm, Tô Thư vội vàng dùng thủ ngữ giải thích:
Em chỉ thấy khỏe, chẳng còn chút sức lực, chứ hề cố ý.
Nói xong, nàng định gắng gượng lên, giữ cách với .
Kiều Dần Tây chẳng cho nàng cơ hội, cánh tay rắn chắc siết chặt eo thon:
“Đừng nhúc nhích. Cử động thêm một chút, liền quẳng em xuống cho cá ăn.”
Tô Thư cũng chút cá tính, cứng đầu dậy.
Song, sức lực mảnh mai của nàng thể lay chuyển bức tường thép lạnh lùng .
Giọng vang lên, lạnh đến thấu xương:
“Đã sức vùng vẫy, thì moi một triệu mà trả. Đừng đưa cho cái giấy nợ rác rưởi.”
Động tác của Tô Thư lập tức ngưng .
Không vì sợ, mà vì lý lẽ rõ ràng:
Tôi tiền, chẳng do khóa hết thẻ của ? Anh tại khóa thẻ của ?
Khóe môi Kiều Dần Tây cong lên lạnh lẽo:
“Không tiền của chắc?”
Đó là tiền dành dụm, là do bán túi xách, bán trang sức mà ! – Tô Thư hiệu mạnh mẽ.
Vừa nhắc đến trang sức, lửa giận trong mắt càng bùng lên.
Giọng khàn đặc, từng chữ đều đ.â.m thẳng tim nàng:
“Muốn tính toán rõ ràng ư? Tôi cứu em một mạng, nuôi em suốt bảy năm, món nợ đó em định tính thế nào?”
Mắt Tô Thư nhòe , thủ ngữ run rẩy:
Tôi ở bên giường nhiều năm, chẳng lẽ bằng tiền vung ? Nếu thật sự trả ân cứu mạng, thì quẳng xuống nước , coi như trả mạng cho !
Dứt lời, nàng hất mặt , toan nhảy xuống hồ.
Cái hất tay đập trúng mắt , khiến bàn tay cường lực chao đảo, suýt nữa giữ nàng.
Đằng giàn nướng, Minh Tín và Nhược La hoảng hốt bật dậy, định lao tới.
động tác của Kiều Dần Tây nhanh hơn, vòng tay siết chặt, giam nàng trong ngực.
Tô Thư đánh, loạn cả áo len .
Hắn chẳng thèm bận tâm, chỉ đầu, đôi mắt lạnh như d.a.o chằm chằm hai thuộc hạ bất ngờ ló .
“Không bảo hai cút ?”
Minh Tín trầm mặt đáp, Nhược La thì hí hửng:
“Cá sắp cháy nên em mới qua tắt bếp, lén .”
Minh Tín dửng dưng :
“Là cô ép đến.”
“??” Nhược La trợn mắt, vội biện hộ:
“Anh vu oan cho ? Cẩn thận cắt luôn cái lưỡi !”
Lời dứt, một tiếng “chát” vang lên.
Trong lúc giãy giụa, Tô Thư lỡ tay tát thẳng mặt Kiều Dần Tây.
Không gian lặng ngắt.
Tô Thư sững sờ, bàn tay run rẩy; Kiều Dần Tây mặt sầm như đá tảng; Minh Tín hoảng hốt; còn Nhược La thì há hốc mồm.
Sợ sẽ bùng nổ bóp c.h.ế.t , Tô Thư vội vàng đưa tay sờ lên gương mặt , ánh mắt đầy hối .
Cái tát vốn mạnh, chỉ là móng tay nàng lướt qua, để một vệt hằn mảnh da.
Hơi thở dồn dập, nhưng kìm nén lửa giận, phát tác tại chỗ.
Trong ánh lạnh lẽo, bế thốc nàng lên, sải bước về phía phòng.
Khí thế , trưởng thành nào cũng thừa hiểu sẽ xảy chuyện gì tiếp theo.
Nhược La huých Minh Tín, thì thầm đầy vẻ chế nhạo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-anh-muc-cuu-tieu-lam-tich/chuong-616-co-nhan-cua-to-tieu-thu.html.]
“Ha ha, ông chủ sắp ‘ăn’ . Đại ca xã hội đen và tiểu thê tử mềm mại, 365 tư thế, nghĩ thôi thấy thích.”
Sắc mặt Minh Tín u ám.
Nhược La cố ý liếc dáng rắn chắc của Kiều Dần Tây, tặc lưỡi:
“Với vóc dáng và sức lực , chắc Tô Thư ép đến tận xương cốt mất. Này bạn, lúc tự giải quyết, trong đầu nghĩ đến Tô Thư ? Là tưởng tượng một cô , tưởng tượng cảnh ông chủ ‘xử’ Tô Thư?”
Minh Tín vốn dĩ bụng đầy tức giận, nay khiêu khích càng nhịn .
Anh túm lấy cổ Nhược La, lôi về phía bếp than.
Nhược La lanh lẹ tránh , hai lao .
Cả hai vốn là cánh tay trái của Kiều Dần Tây, thực lực cân tài cân sức, trận đấu giằng co kịch liệt. Một kẻ dí mặt đối phương xuống vỉ sắt, một kẻ quẳng đối thủ xuống hồ lạnh.
Sau vài hiệp, Nhược La lĩnh mấy cú đ.ấ.m đau điếng.
Biết sức bằng, nàng đổi chiến thuật, giả bộ ngoan ngoãn cầu xin:
“Anh hai, em sai .”
Minh Tín ngây thơ, buông lỏng cảnh giác.
Ngay khoảnh khắc , Nhược La lập tức lật mặt, quặp lấy cổ , lôi thẳng về phía hồ.
Theo phản xạ, Minh Tín quăng một cú vật vai.
Không ngờ lực quá mạnh, Nhược La hất thẳng xuống nước.
Anh vội đưa tay kéo, ai ngờ lớp vải nàng mỏng manh, rách toạc từ cổ xuống.
Trong khoảnh khắc, cảnh xuân trắng nõn phơi bày mắt Minh Tín.
Anh sững , não ngưng hoạt động, bàn tay bất giác buông lỏng.
“Ùm” một tiếng, Nhược La rơi thẳng xuống hồ, lập tức gào thét chửi rủa om sòm.
Minh Tín chẳng buồn , bỏ .
Chỉ hai cơ thể phụ nữ, đối với kẻ vốn sống khắc kỷ như , chẳng khác nào một phá giới, khó chịu đến nghẹt thở.
Anh ngoài khách sạn hít mạnh một , nào ngờ chạm trán kẻ mời mà đến.
…
Trong phòng, Kiều Dần Tây đang cùng Tô Thư “tính sổ”.
Hắn cố tình lạnh nhạt, giả vờ xa cách, trừng phạt nàng vì chuyện bỏ trốn.
giằng co đến lúc , đau khổ nhất chính là .
Hắn như một cha bất lực đứa con ngỗ nghịch, thấp giọng hỏi:
“Em thế nào mới chịu ngoan ngoãn?”
Tô Thư co nơi đầu giường.
Câu hỏi lặp bao . Nàng hiểu, nếu còn chút giá trị, sẽ chẳng cần dò xét như .
nàng biến thành búp bê vô tri, chỉ ấm.
Tô Thư thẳng thắn hỏi:
“Kiều Dần Tây, từng… thích ?”
Hắn cau mày, giọng trầm:
“Làm vợ Kiều gia thì gì ? Tôi chọn Tần Niệm vì chẳng ai dám động đến cô , yên tâm. Còn em… chỉ cần xảy chuyện, cả em lẫn đều bất lợi, hiểu ?”
Lời như lưỡi d.a.o khoét thẳng tim Tô Thư.
Ngày xưa, dù tình cảm lén lút, họ vẫn chỉ . bây giờ, nàng công khai làm… kẻ thứ ba.
Nàng đau đớn lắc đầu:
“Vậy tìm một tình rộng lượng khác .”
Ánh mắt tối sầm, giọng dọa nạt:
“Tô Tô, em thật sự thách thức ?”
lúc , điện thoại Minh Tín gọi đến.
Kiều Dần Tây kìm nén lửa giận, mặt lạnh nhấc máy:
“Chuyện gì?”
Giọng Minh Tín trầm trọng:
“Ông chủ, lão Vương c.h.ế.t . Người phía đến đây, gặp Tô tiểu thư.”
Hàng mày Kiều Dần Tây khẽ giật:
“Gặp cô ?”
“. Ông bảo là cố nhân của Tô tiểu thư.”