Viên kẹo trong miệng Tô Thư bỗng trở nên đắng ngắt.
Rõ ràng nàng vẫn còn chán ghét , nhưng khi những lời khó , tim chẳng cách nào ngăn cơn nhói buốt.
Nhược La đặt khay cơm mặt nàng:
“Ăn .”
Tô Thư đói đến hoa mắt, chẳng hỏi thêm lời nào, chỉ cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Ngoài cửa, Kiều Dần Tây vẫn rời , lặng lẽ .
Bao năm nay, tất cả lễ nghi quy củ của Tô Thư đều do dạy. Nàng từng thất lễ một nào, giáo dưỡng khắc sâu trong cốt tủy. Ngay cả khi mấy ngày liền ăn gì, động tác của nàng vẫn tao nhã, chỉ là tốc độ nhanh đến mức cơm kịp nhai vội nuốt xuống.
Nhược La thấy cảnh còn lấy làm hiếu kỳ, chống cằm ghé sát hỏi:
“Cậu lúc nào cũng diễn trò như thế ?”
Tô Thư liếc nàng một cái, trả lời, tiếp tục ăn.
Nhược La múc một bát canh đặt mặt:
“Ăn từ tốn thôi.”
Nếu nghẹn chết, Kiều Dần Tây chắc chắn sẽ lột da nàng.
Tô Thư xoa nhẹ nơi lồng n.g.ự.c nghẹn , dùng thủ ngữ lời cảm ơn.
Ngoài , sắc mặt Kiều Dần Tây đen kịt.
Nhược La ghé quá gần khiến thấy Tô Thư, Minh Tín liền :
“Ông chủ, qua chỗ xem, từ góc rõ lắm.”
Đôi môi mỏng của Kiều Dần Tây mím chặt:
“Có gì đáng xem. Càng càng ngứa mắt.”
Nói , sầm mặt bỏ .
…
Nhược La vẫn nhớ lời dặn của Kiều Dần Tây.
“Lần đối đầu với lão Vương vốn chắc thắng, nhưng vì cô mà mấy em của ông chủ thương. Những tổn thất , đều tính lên đầu cô.”
Tô Thư ngẩn vài giây mới hiểu.
Hóa , định tính sổ với nàng.
Điều vốn dĩ cũng thôi. Nàng lặng lẽ .
Nhược La tính toán:
“Ước chừng một triệu. Có vài thương nặng, mới phẫu thuật xong, tất cả chi phí đều do cô gánh. Cô tính bao giờ trả cho ông chủ?”
Nói xong, chính Nhược La trong lòng cũng bật :
Rõ ràng là quan tâm, mà dùng cách điên rồ khiến , đầu óc đúng là bệnh.
Tô Thư hỏi:
“Là tròn một triệu ?”
Với nàng bây giờ, thêm một nghìn cũng là chuyện lớn.
Nhược La gật đầu:
“, ông chủ bảo nhắc cô sớm trả.”
Tô Thư nhiều tiền, liền hỏi liệu thể trả góp .
“Thích thì làm, chỉ truyền lời thôi.” – Nhược La thản nhiên.
Thế là Tô Thư một tờ giấy nợ, Nhược La mang cho .
Nhược La nào dám.
Kiều Dần Tây đúng là kẻ tâm thần, trêu chọc Tô Thư, chẳng chịu thấy nàng nhẫn nhịn. Đến lúc thể nào cũng trút giận lên .
“Muốn đưa thì tự . Đây là chuyện giữa hai .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-anh-muc-cuu-tieu-lam-tich/chuong-615-giay-no.html.]
Nghe , Tô Thư thoáng chùn bước.
Nàng… vẫn sợ đối mặt với .
đang ở địa bàn của , lời hành động, nào phần tự chủ.
Sau khi hồi sức, nàng một bộ váy chỉnh tề bước ngoài.
Trời sẩm tối, khí trời dễ chịu, gió mát lồng lộng, phảng phất trong gian là mùi thơm của thịt nướng.
Ven hồ cá dựng sẵn một dãy bếp than, từng xiên cá vàng ruộm giòn rụm xếp ngay ngắn.
Kiều Dần Tây bên mép hồ, tay cầm cần câu, mắt dán mặt nước.
Minh Tín và Nhược La cũng cạnh câu cá.
Nhược La thì câu mãi chẳng , bèn vứt thẳng cần thùng của Minh Tín. Hễ câu một con, nàng ngang nhiên “trộm” .
Lần cuối cùng Minh Tín bắt gặp, đang định nổi giận thì chợt thấy Tô Thư, ngẩn .
Anh vội dậy, ánh mắt sáng rực:
“Tô tiểu thư, cô tỉnh .”
Nhược La cũng ngoảnh , nhưng chẳng mấy chốc tầm mắt rơi lên gương mặt Minh Tín, đầy vẻ bát quái.
Tên nhóc gỗ đá , quả nhiên để ý đến đàn bà của ông chủ.
Tô Thư khép tay , cúi đầu chào, mới về phía Kiều Dần Tây đang chuyên chú câu cá.
Hắn dường như chẳng quan tâm thế giới ngoài , chỉ chờ cá cắn câu.
Dây câu run lên, rõ ràng cá mắc lưỡi, nhưng vẫn thờ ơ.
Nhược La nhắc khẽ:
“Ông chủ, kéo cần thì cá chạy mất.”
“Cút.” – Hắn lạnh giọng.
Nhược La nhướn mày:
“Vâng.”
Minh Tín và Nhược La cùng rời , để một Tô Thư mặt .
Trái tim nàng đập thình thịch, hồi hộp đến mức nghẹt thở.
Không khí quanh lạnh lẽo đến cứng ngắc, như phủ thêm một tầng băng giá.
Tô Thư , chủ động đến đây là để giải quyết chuyện . Nàng đang ở thế yếu, chỉ còn cách dấn bước .
Nàng thể , chỉ thể lặng lẽ tiến gần, nhẹ nhàng kéo tay áo .
Ánh mắt Kiều Dần Tây vẫn dán xuống mặt nước, giọng điệu bình thản như chẳng hề gợn sóng:
“Nói.”
Tim Tô Thư như kim châm, run rẩy đưa tờ giấy nợ .
Hắn liếc một cái.
Chỉ vài dòng chữ, rõ ràng mồn một, nhưng vẫn lạnh nhạt hỏi:
“Cái gì đây?”
Bị hỏi, Tô Thư đành vòng bên cạnh, dùng thủ ngữ giải thích: Giấy nợ. Em tiền, đành tạm nợ , lãi tính theo ngân hàng.
“Không hiểu, vướng mắt.” – Hắn mất kiên nhẫn, giọng như băng cứng, từng chữ đ.â.m thẳng n.g.ự.c nàng.
Tô Thư cứng cổ, bước thêm một bước đến sát bên .
Không giấy bút, điện thoại, nàng chỉ thể hiệu nữa: Giấy nợ.
Lúc , mới nghiêng ánh mắt sang nàng.
Chỉ thấy mũi giày nàng chạm sát mép hồ, chỉ cần sơ sẩy sẽ rơi xuống nước.
Sợ điều gì thì điều đó liền đến, một cơn gió thổi qua khiến bước chân nàng chao đảo.
Kiều Dần Tây lập tức nắm chặt lấy cánh tay nàng, kéo mạnh lòng.