Hoắc Vũ Thành xuất hiện đúng giờ, mặc một chiếc sơ mi màu xám đậm, tôn lên dáng càng thêm cao ráo. Anh xuống đối diện Ôn Dĩ Đồng, ánh mắt phức tạp cô.
Anh mở lời, giọng trầm thấp: “Cảm ơn em đồng ý gặp .” Anh cứ nghĩ cô sẽ như những , rằng mệt, bận, từ chối lời mời của .
Ôn Dĩ Đồng né tránh ánh mắt , đối diện với : “Anh gì thì rõ ràng một , đừng cứ quấn lấy nữa.”
Hoắc Vũ Thành đan hai tay đặt bàn, từ từ : “Đồng Đồng, việc U Minh Hội luôn truy sát em là vì trong sợi dây chuyền của em bí mật năm xưa, nhưng sợi dây chuyền ở em bấy lâu nay, bọn chúng sẽ thể đột nhiên phát hiện .”
Đồng tử của Ôn Dĩ Đồng co : “Vậy ý là cố tình tiết lộ chuyện sợi dây chuyền chứa manh mối cho của U Minh Hội?”
Hoắc Vũ Thành gật đầu: “Người của U Minh Hội nhiều tai mắt ở bên ngoài, ngay cả những đó mặt em cũng chắc nhận họ liên quan đến U Minh Hội.”
Hơi thở của Ôn Dĩ Đồng khẽ nghẹn : “Ngoài chúng , còn ai bí mật ẩn chứa trong sợi dây chuyền?”
Hoắc Vũ Thành gần như chút do dự : “Nhà họ Ngô.”
Trong đầu Ôn Dĩ Đồng gần như ngay lập tức nghĩ đến Ngô Cẩm. Người nhà họ Ngô ác ý gì với cô, Ngô Thiên Trạch và ông nội đều với cô, duy nhất mâu thuẫn chính là Ngô Cẩm. cô chuyện sợi dây chuyền và chuyện năm xưa từ lúc nào?
Ôn Dĩ Đồng suy nghĩ một vòng, chợt nhớ lúc đó hành lý của cô để ở nhà họ Ngô, Ngô Thiên Trạch với cô rằng sợi dây chuyền rơi . Trước khi Ngô Thiên Trạch phát hiện sợi dây chuyền, nhỡ Ngô Cẩm cũng xem qua? Mặc dù cái chốt mở kín đáo, nhưng nhỡ … Ngô Cẩm cũng phát hiện .
Nghĩ đến đây, lông tơ cánh tay Ôn Dĩ Đồng gần như dựng hết cả lên. Nếu Ngô Cẩm thực sự phát hiện bí mật của sợi dây chuyền lúc đó, và còn tiết lộ ngoài, thì tâm tư của cô quả thực quá sâu sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-ve-doc-than-on-di-dong-giang-du-hanh-hoac-vu-thanh-kpul/chuong-734-tinh-cam-deu-la-that-long.html.]
“Chuyện Trần Vũ điều tra , chắc chắn sẽ sớm manh mối, nếu thực sự là Ngô Cẩm làm, …”
Lời còn hết, Ôn Dĩ Đồng nghiêm khắc ngắt lời: “Nếu thực sự liên quan đến Ngô Cẩm, cần tay, sẽ tự xử lý.” Đây chỉ là chuyện của cô và cô, mà còn là chuyện của nhà họ Ngô.
Hoắc Vũ Thành thấy cô kiên quyết cho nhúng tay, im lặng một lúc gật đầu, tiếp tục cố chấp. Anh thở dài, đó mới đổi chủ đề: “Đồng Đồng, bây giờ em vẫn thể tha thứ cho việc giấu em, nhưng vì ngay từ đầu là chúng cùng điều tra, bây giờ cũng nên tiếp tục, chuyện của em sẽ tiếp tục về phía em, em đừng chuyện với , cứ trốn tránh , ?”
Anh thể chấp nhận hiện tại cô với , nhưng ít nhất… hãy là bạn bè . Mỗi ngày trong phòng nghiên cứu, thấy cô phớt lờ , lòng đau như cắt. Muốn chuyện với cô, cô coi như vô hình, cảm giác thực sự quá tồi tệ.
Ôn Dĩ Đồng theo bản năng phản bác, nhưng khi thấy đôi mắt ngấn nước của , những lời đó thể thốt . Mãi , cô mới thấy thở dài : “Được, .”
Đôi mắt đầy vẻ đau khổ của Hoắc Vũ Thành bỗng sáng lên khi cô câu , dường như ngờ cô cho cơ hội.
“Đồng Đồng, dù thế nào nữa, cũng hy vọng em tin rằng tình cảm dành cho em đều là thật lòng, liên quan đến bất kỳ ai bất kỳ tổ chức nào.”
Ôn Dĩ Đồng cúi đầu, trong đầu thoáng qua những khoảnh khắc ở bên Hoắc Vũ Thành, những giây phút dịu dàng và quan tâm đó, cô hiểu rõ hề diễn kịch. Anh cô trong lòng, cả hai đều thể phủ nhận tình cảm dành cho đối phương, chỉ là bây giờ một thứ đang chắn ngang giữa họ mà thôi.
Ôn Dĩ Đồng chớp mắt, cúi đầu dùng thìa khuấy cà phê, giọng nhàn nhạt: “Tôi thể đồng ý cùng điều tra chuyện , nhưng nghĩa là những chuyện đây từng xảy , hiểu ?”
Hoắc Vũ Thành cảm thấy một chút cay đắng trong lòng, nở một nụ gượng gạo: “Anh hiểu.”
Anh lấy một chiếc USB nhỏ từ túi áo: “Đây là tài liệu liên quan đến vụ án của cha nuôi em, và một manh mối liên quan mới điều tra gần đây, mặc dù thể kết tội U Minh Hội, nhưng em cũng quyền .”